Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 122: Hệ thống, ngươi có phục vụ tiêu dùng tín dụng không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quay đi quay lại, lại quay về ổ cũ, với cái máng lợn cũ 🙃
=.=.=.=.=.=
Động tác trên tay Thẩm Bác Quận hơi khựng lại bởi vì lời nói của Lý Mập Mạp, sau đó lại tiếp tục, "Chỉ là muốn cho nàng sống tốt hơn một chút."
Lý Mập Mạp sửng sốt khó hiểu, đây là có ý gì?
Thẩm Bác Quận buông việc trong tay xuống, hỏi: "Ngươi chỉ nói ngươi thích Vương Tiểu Mai, sau đó thì sao?"
Lý Mập Mạp tiếp tục ngốc, có chút mê mang nói: "Nếu nàng đồng ý, ta liền cưới nàng."
"Cưới như thế nào? Nàng ấy là thanh niên trí thức, cho dù gả cho ngươi, hộ khẩu vẫn ở thôn Thiện Thuỷ, nàng ấy lại không phải người trong thôn, ở thôn Thiện Thuỷ vẫn là một người ngoài, ngươi nghĩ tới điểm mấu chốt này không?"
Thời này chỉ cần hộ khẩu ở nông thôn, trong tình huống không có công điểm hay nói cách khác là cơ sở lương, người trong thôn sao có thể trơ mắt nhìn người khác không dưng được chia lương, cho dù không cần suất lương đó, cũng có thể có người ghen tị Vương Tiểu Mai gả cho người ở thị trấn, đi công xã tố cáo.
Đến lúc đó có thể nói rõ ràng hay không là một chuyện, trên đời này không thiếu nhất chính là đổi trắng thay đen.
Lý Mập Mạp suy nghĩ theo hướng Thẩm Bác Quận nói, vỗ đùi nói: "Ca, Tiểu Mai nếu gả cho ta thì vẫn phải sống ở nông thôn."
Không chỉ là ở, mà Vương Tiểu Mai vẫn phải tiếp tục làm việc nhà nông, kiếm công điểm, như vậy mới có thể bịt miệng người khác.
"Vậy sau này ngươi phải làm sao bây giờ?"
Lý Mập Mạp sờ sờ đầu, không chắc chắn lắm nói: "Ca, liệu ta có phải xây cái nhà ở nông thôn không?"
Thẩm Bác Quận nghĩ còn không quá ngốc, gật gật đầu nói: "Tóm lại là không thể ngoài miệng nói theo đuổi, nhưng thực tế cái gì cũng không làm, đến lúc đó cô nương người ta hỏi ngươi cưới như thế nào, cái gì ngươi cũng không nói được.
Quan hệ trong thôn chắc chắn ngươi phải đi lôi kéo một chút, xây không được nhà thì thuê một cái cũng được, còn có nhà của ngươi bên kia, đừng để đến lúc ngươi ở bên này lo liệu, bên kia không biết tin tức, lại thu xếp mối khác cho ngươi, đến lúc đó lại thành kẻ chẳng ra gì, thân phận thanh niên trí thức, cũng phải cho bọn họ có chút chuẩn bị tâm lý."
Tương tự, trong tình huống mọi thứ đều không xác định, hắn sao có thể không biết xấu hổ mở miệng, cũng không thể để người ta chịu ấm ức được.
Bởi vì những lời này Lý Mập Mạp còn đang quy hoạch về sau phải làm như thế nào.
Thẩm Bác Quận lại chuyển đề tài, hỏi: "Vương Tiểu Mai có đường bán hàng hoá à?"
Lý Mập Mạp gật gật đầu, nói: "Nghe ý là có họ hàng chạy xe tải lớn."
Thẩm Bác Quận ánh mắt sâu xa, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (*), Lý Hướng Vãn có nguồn cung cấp lớn, Vương Tiểu Mai có con đường bán hàng, Chương Trình cùng hai người này quan hệ không cạn.
(*)Bách chuyển thiên hồi: quanh co khúc chiết, lặp đi lặp lại
Trong đó có cái gì kỳ quặc hay không.
Lúc trước có Lưu gia cùng Tống gia đè nặng, rất nhiều người không có cách nào lộ diện, hiện tại thì không như vậy.
"Lúc ngươi ở chợ đen chú ý người này một chút, bảo Đại Hữu bọn họ điều tra xem." Thẩm Bác Quận cau mày, luôn cảm thấy người này không đơn giản như vậy.
Lý Mập Mạp gật gật đầu, theo cảm nhận của hắn, cái người tên Chương Trình này hẳn là một người có lòng dạ sâu xa.
Nghĩ tới Vương Tiểu Mai cực kỳ kính nể người này, khuôn mặt béo suýt nữa nhăn thành cái bánh bao.
Trong khi hai người đang căng não, thì Lâm Ngọc Trúc đang thu thập kho hàng trong không gian, nên giữ thì giữ nên bán thì bán.
Rốt cuộc có chút điểm cống hiến, trong lòng vững vàng hơn nhiều.
Nhìn lại như vậy, đã tích cóp được mấy ngàn cân táo lúc nào không hay.
Nhìn chằm chằm quả táo một hồi lâu, trong đầu Lâm Ngọc Trúc nảy ra một người.
Có nên kiếm một khoản lớn từ hắn không nhỉ.
Chờ buổi tối Vương Tiểu Mai trở về, Lâm Ngọc Trúc bảo nàng ấy lấy than đá.
Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao nói: "Than đá gì."
"Mập Mạp ca nói than đá của bọn họ đã đủ dùng, còn thừa ra một ít, cho chúng ta dùng." Nói nhiều như vậy, có thể phản ứng lại hay không thì phải xem chỉ số thông minh của Vương Tiểu Mai.
Lâm Ngọc Trúc không nhìn ra được Vương Tiểu Mai hiểu tầng ý nghĩa này, chỉ nghe thấy nàng ấy nói thầm ngày nào đó mời Mập Mạp ăn mì, vui mừng kéo một sọt than đá về phòng.
Lý Hướng Vãn thò qua, nói: "Mập Mạp kia có ý với Vương Tiểu Mai à?"
Lâm Ngọc Trúc nửa có nửa không gật đầu.
Trời tối cũng không biết đối phương có nhìn rõ không.
Vương Tiểu Mai cất than đá xong, ra khỏi phòng nói với hai người: "Ta hôm nay mua mì gạo về, có muốn ăn cùng không."
"Muốn." Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cùng đồng thanh nói.
Dứt khoát lưu loát vô cùng ăn ý.
Chờ tới lúc Vương Tiểu Mai làm mì gạo, nhìn bình đồ chua của mình, căm giận nói: "Sang năm nếu các ngươi không cùng ta trồng rau, đừng mơ tưởng ăn đồ chua của ta, nhìn đi, nhìn đi, chỗ này sao đủ chống đỡ đến sang năm."
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn giả ngu giả ngơ, tỏ vẻ không nghe thấy.
Vương Tiểu Mai vẻ mặt đau đớn kịch liệt.
Tới lúc ăn mì gạo, Vương Tiểu Mai keo kiệt dè xẻn lấy ra tương ớt nàng ấy bí chế, sợ hai người kia đoạt mất.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì đào một đũa, Lý Hướng Vãn không ăn cay, làm Vương Tiểu Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Hướng Vãn đúng lúc hỏi: "Chương Trình có bảo ngươi ngày mai đi săn không?"
Lâm Ngọc Trúc hút mì, cũng nhìn Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai gật gật đầu, rất kinh ngạc nói: "Cũng bảo ngươi đi?" Trước đó còn ghét bỏ con gái xinh đẹp không thể làm việc cơ mà, sao bây giờ lại.....
Vương Tiểu Mai đột nhiên cười gian nói: "Chương đại ca là muốn thể hiện khía cạnh uy vũ hùng tráng cho ngươi thấy hả?"
Lâm Ngọc Trúc cười nhạo một tiếng.
Lý Hướng Vãn nhíu mày, nói: "Vốn không định đi, hắn nói rất thú vị, có thể đi xem náo nhiệt."
Vương Tiểu Mai ừm ừm hồi lâu, mới nói: "Rất thú vị." Chỉ là hơi mệt mỏi chút.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục hút mì gạo của mình, suy nghĩ đã bay xa.
Nghĩ những người này lên núi đi săn, thế thì phải khuya mới trở về, có nên lợi dụng thời gian này làm chút chuyện không nhỉ.
Buổi tối trở lại phòng, Lâm Ngọc Trúc liền xem điểm cống hiến của mình.
Ừm, không nhiều lắm, phải dùng ở chỗ cần thiết nhất.
"Hệ thống, ngươi có phục vụ tiêu dùng tín dụng không? Cho ta xin hạn mức?"
.....
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc nghe cách vách vang lên thanh âm mở cửa đóng cửa, từ khe hở tấm rèm nhìn ra, trời tối đen như mực.
Chậc chậc chậc.
Lật người lại tiếp tục ngủ.
Chờ lần nữa tỉnh lại, sắc trời vẫn chưa sáng rõ, mặt đất tuyết trắng phản chiếu ánh sáng mênh mang, Lâm Ngọc Trúc dậy rửa mặt, vội vàng ăn một bát hoành thánh do Tam Mập làm, gọi Đại Mập ra ngoài trông nhà.
Sau khi nàng ra khỏi phòng, để cho Đại Mập khoá cửa từ bên trong, còn mua một bộ đàm siêu cấp, nếu có người gõ cửa tìm nàng, có thể nói chuyện trực tuyến.
Chỉ mong hôm nay Cẩu Đản sẽ không tới tìm nàng chơi.
Lặng lẽ ra khỏi thôn Thiện Thuỷ, lúc này trên đường không có một bóng người, Lâm Ngọc Trúc đã thay hình đổi dạng biến thành lão Dịch.
Hôm qua nàng ở trong không gian thuê một chiếc xe bật nhảy, được giới thiệu là có thể tự do đi lại trong rừng cây, nhìn trái phải không có người, liền lấy ra dùng thử trước xem thế nào.
Trên con đường nhỏ tờ mờ sáng, sương mù mênh mông, có một thân ảnh tung tăng nhảy nhót tiến về phía trước, chỉ có thể nói là may mà không ai nhìn thấy.
Nếu không, có thể sẽ sợ tới mức không nhẹ.
Lại đến thị trấn, Lâm Ngọc Trúc trước tiên vẫn là đi mấy nhà hôm qua đã đến, trước tiên dự định giao xong táo đỏ, đường đỏ, mấy thứ hàng hoá thượng vàng hạ cám này đó.
Chờ giao hàng xong, trong túi lại nhiều thêm mấy chục đồng, Lâm Ngọc Trúc hài lòng vỗ túi lại đi khai phá địa phương khác.
Chạy xong mấy nơi quen thuộc, một buổi sáng đã trôi qua.
Chỉ hai ngày như vậy, nàng đã kiếm được gần hai ngàn đồng.
Cuối năm tiền đúng là dễ kiếm.
Lâm Ngọc Trúc mặt mày hớn hở vào không gian, trở ra lại biến thành Mộc Đầu nhìn thành thật hàm hậu.
=.=.=.=.=.=
Xe bật nhảy chắc kiểu kiểu như này á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.