Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 116: Thèm Ăn




Nguyên liệu làm rau trộn ngó sen dư lại cũng sẽ được sử dụng, làm đĩa rau trộn cay rát, pha nước sốt ớt đổ lên trên, bên trong có màu vàng, hồng, xanh, trắng, ớt cay đỏ, hành thái, rau thơm, trong đó màu trắng chính là thân hành, thơm tới mức khiến mọi người chảy nước miếng, cô đã nấu một nồi to cực kì.
Khi thu củ sen, nhân tiện thu hoạch cua đồng tôm sông cá chạch ốc đồng, làm thành cua tôm vị tỏi, canh cá chạch đậu hủ, ốc đồng còn phải ngâm một ngày cho hết bùn đất.
Chờ cô làm xong, canh xương sườn củ sen hầm lúc ban ngày cũng đã chín rồi, canh củ sen hầm dùng loại củ sen to, hầm canh củ sen ăn rất ngon, hương vị thơm nồng, cắn miếng ngó sen một cái, mềm bột mê người, kéo ra được sợi tơ nhàn nhạt.
Đêm nay làm đồ ăn tương đối nhiều, Tô Hiểu Mạn gọi ông Trần lại đây, hai người Triệu Thanh Thanh và Đường Kiến Cường cũng đi theo tới đây, người khác thì cô cũng không gọi đến, quá nhiều người tới nhà họ Chu cũng không thích hợp.
người nhà họ Chu nếm tay nghề của cô, mọi người đều khen không ngớt lời.
“ Hiểu Phượng nhà ta cũng nên đi theo cô học hỏi tay nghề nấu ăn của cô.”
“Hiểu Mạn à, nếu cô mà ở lại tại nơi này, làm con gái tôi thì tốt biết mấy.”
“Ăn đồ ăn cô làm, về sau lại ăn món khác cũng không còn cảm thấy ngon nữa……”
Dương Trường Quế và Tạ Minh Đồ trở về cũng đúng lúc, vốn dĩ tới thời gian này, Dương Trường Quế không tiện tới nhà họ Chu ăn cơm, hắn vốn tính toán đi ngang qua liền về, nhưng mà mùi hương đồ ăn trong nhà họ Chu hôm nay quá thơm.
“Cháu vừa đến đây, chân đã bất động, nó không nghe sai xử nữa rồi.” Dương Trường Quế nuốt nước miếng, chưa từng chịu đựng qua sự dụ hoặc như vậy, không tự chủ được đi vào cửa nhà họ Chu, “Chậc chậc, đồ ăn hôm nay quá thơm.”
“Tới tới tới, thêm chiếc đũa, hôm nay cái đồ ăn làm được nhiều, nhiều một đôi thiếu một đôi không có việc gì.”
“Uống trước canh củ sen đi.”
“Mang cho cán bộ trong thôn xã một chút.”
“ các đồng chí nữ kiềm chế một chút, uống nhiều canh quá, ăn không được đồ ăn nữa đâu.” Sau khi thêm Tạ Minh Đồ và Dương Trường Quế, trên bàn cơm lập tức đã xảy ra biến hóa, vốn là hình thức nước ấm nấu ếch xanh, hiện tại biến thành hình thức bão cát thổi quét, hai người này vừa vào mâm, liền giống như thần thú Thao Thiết thả ra khỏi núi, một bàn đồ ăn bị tiêu diệt nhanh chóng vô cùng..
Biết những đồ ăn là tự tay Tô Hiểu Mạn làm, Tạ Minh Đồ ăn vô cùng nghiêm túc lại ra sức, Tô Hiểu Mạn thần sắc phức tạp mà nhìn anh, nghĩ thầm gia hỏa này cứ ăn như vậy liệu có bị béo phì hay không……
Trước kia Tạ Cẩu Tử rất gầy, hiện tại cũng rất gầy nhưng còn tạm thời chưa nhìn dấu hiệu béo phì.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu cười một chút, nghĩ thầm nhìn người khác ăn cơm còn rất có cảm giác thành tựu.
“Mạn Mạn?” Tạ Minh Đồ dừng lại hành động ăn uống thỏa thích, nghi hoặc mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.
“Ăn phần của anh đi.”
Triệu Thanh Thanh ở đối diện nhìn thấy một màn này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, cô ta luôn luôn ham thích quan sát những người bên cạnh cả trai lẫn gái, trước kia là Khương Yến Đường, hiện tại cô ta cảm thấy hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ở bên nhau vô cùng thú vị.
Có thể là do hai người đều đẹp đi.
cô ta nghĩ thầm chính mình chỉ thích nhìn mặt người khác.
một bàn đồ ăn này của Tô Hiểu Mạn, được yêu thích nhất chính là món ngó sẽ chua cay với lỗ ngó sen, thế cho nên Tô Hiểu Mạn lại đi làm thêm một nồi nữa, để những người khác đóng gói mang về một ít.
Triệu Thanh Thanh mang một chén trở về, mang cho những người khác ở chỗ của thanh niên trí thức ăn, đám người Trương Lị Lị và Khương Yến Đường hôm nay thu hoạch củ sen, cũng làm liên hoan ở chỗ của thanh niên trí thức, thấy Triệu Thanh Thanh, còn có người trêu ghẹo: “Cô bỏ lỡ bữa tiệc lớn phong phú đêm nay, tiếc nuối không?”
“Không tiếc nuối, tôi ăn ở nhà khác, mang theo chút ngó sen thái lát trở về, có muốn ăn hay không?” Nhớ tới bàn đồ ăn đêm nay, Triệu Thanh Thanh không cảm thấy tiếc nuối chút nào, so sánh với những người khác, Tô Hiểu Mạn chính là một vị thần, dám dùng dầu dùng muối, không nói củ sen, hôm nay tôm cua cá càng khiến cô ta cảm thấy thỏa mãn.
Người nọ vừa nghe, vội vàng vẫy vẫy tay, “Mới vừa ăn một nồi củ sen, tôi ăn phát ngán rồi, ăn đến sắp phun cả ra, không muốn không muốn, cô chia cho ——”
Mới nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngửi được mùi hương chua cay thơm ngon, vừa rồi còn nói ăn no bụng, không tự giác nuốt nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.