Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 124: Làm Vợ Anh Nhé




Tô Hiểu Mạn mím môi, nghĩ thầm nhóc Tạ Cẩu Tử trước mắt ít nói chuyện luôn trầm mặc đã học được cách đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, còn có thể đảo khách thành chủ.
Mang một gương mặt tuấn tú như vậy, mắt trông mong mà nhìn cô, như là một con ch.ó con gắt gao đi theo bên chân chủ nhân, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
“Chuyện đom đóm em ghi lại trước, Tạ Minh Đồ, hiện tại em hỏi anh một chuyện, trước đó em sinh bệnh tỉnh lại, anh nấu cháo rồi, nhưng có phải anh cho em uống nước cơm, còn chính mình ăn cháo hay không?” Tô Hiểu Mạn ngay từ đầu còn tưởng rằng là Tạ Minh Đồ quá khốn cùng và thất vọng, cho nên mới chỉ có thể uống nước cơm, sau lại phát hiện Tạ Cẩu Tử căn bản là không có đơn giản như mặt ngoài, khẳng định là anh còn giấu đồ ăn.
Đương nhiên, chính bản thân cô cũng không đơn giản như vậy.
“Mạn Mạn, anh sai rồi.” Tạ Minh Đồ hối hận không kịp, nếu thời gian có thể chảy ngược, anh nhất định trở lại quá khứ, đem nước cơm cùng cháo đều cho Mạn Mạn hết.
“Nếu về sau em là vợ anh thì sao? Làm sao bây giờ?”
“Cháo cùng nước cơm đều cho Mạn Mạn hết.”
“vậy cũng không cần, đương nhiên là hai người chia ra cùng nhau ăn.” Tô Hiểu Mạn cảm thấy hai vợ chồng ở bên nhau, cũng không phải trạng thái bất bình đẳng cái gì mà “anh ăn mì sợi tôi ăn canh”.
“Mạn Mạn…… Em làm vợ anh được không?”
“Em xem biểu hiện về sau của anh, hiện tại em tạm thời tiếp thu anh, chúng ta cứ ở chung một năm thử xem, coi như là đang yêu đương, chờ anh đến hai mươi tuổi, hai ta ở chung mà cũng không tệ lắm, em sẽ mặc vào bộ áo cưới tự tay em làm, chính thức gả cho anh.”
Tô Hiểu Mạn rõ ràng chính mình có chút tình cảm với Tạ Minh Đồ, nhưng cô còn chưa từng yêu đương, còn không rõ ràng lắm phần tình cảm này có bao nhiêu sâu nặng, đồng dạng cũng không biết bản thân có thể làm vợ chồng với Tạ Minh Đồ rồi sống với nhau cả đời hay không.
Chuyện như vậy tự nhiên không thể đáp ứng quá qua loa.
“Được.” Tạ Minh Đồ chấp nhận, chỉ cần Mạn Mạn đồng ý làm vợ anh, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm, “Mạn Mạn, anh sẽ đối với em thật tốt.” “Anh mà không tốt với em thì anh xong đời.” Tô Hiểu Mạn kiễng chân, giơ tay vỗ một cái lên trán anh.
Trong tiểu thuyết gốc Tạ Minh Đồ làm boss vai ác, diện mạo tuấn mỹ, hung ác nham hiểm điên cuồng, tàn nhẫn độc ác cố chấp, tuy rằng hiện tại Tạ Cẩu Tử còn không có đến nước này, lại cũng ẩn ẩn có chút manh mối, thuyết minh rằng anh cũng không phải người thành thật.
Bản tính anh thông minh, nếu là không có người dẫn đường về chính đạo, khó tránh khỏi sẽ biến thành bộ dáng như trong sách.
Khi anh biết được thân thế, biết được người tự cho là mẹ đẻ bao nhiêu năm qua vẫn cố ý vũ nhục hành hạ anh, khó bảo toàn tâm lý sẽ không vặn vẹo.
Cho dù là trở lại nhà họ Khương, biết cha mẹ ruột của chính mình cũng thiên vị đứa con không hề có quan hệ huyết thống với bọn họ là Khương Yến Đường, thì có thể vì quá phẫn hận mà hắc hóa hay không?
Tô Hiểu Mạn đã từng trải, làm sao chưa từng có oán hận?
Cô cũng đã từng hận, chứ không phải một tờ giấy thuần trắng mặc kệ người vẽ bậy, nếu là viết thành sách, có lẽ cô cũng sẽ là kịch bản nữ phụ vai ác, chỉ là không có nổi bật như Tạ Minh Đồ.
Hiện tại những người đó đều đã trở thành quá khứ, Tô Hiểu Mạn cũng không hề chấp niệm với cái gọi là tình thân, ông trời đã cho cô bồi thường.
Có ân tất báo, đồng dạng cũng có thù tất báo. Trả thù những người đó là có thể, nhưng là phải đi đường chính đạo, không được vì chấp niệm, mà từ bỏ quang minh tiền đồ của chính mình.
Hai tay cô nắm lấy một bàn tay của Tạ Minh Đồ, nghiêm túc nhìn đôi mắt anh, “Tạ Minh Đồ, anh rất tốt với em, em cũng sẽ đối với anh thật tốt.”
“Chúng ta về sau sẽ gặp được thật nhiều chuyện tốt.”
Hai người bọn họ đồng mệnh tương liên, người yêu bọn họ cực ít, chỉ cần có được một người thì sẽ cực kỳ quý trọng.
Tạ Minh Đồ ngưỡng mộ cô, đối xử với cô tốt, cô cũng sẽ quý trọng anh, bảo hộ anh, làm bạn với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.