Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 126: Thân Mật 2




Dương Trường Quế cũng không chân chó như vậy, Tạ Minh Đồ mỗi ngày “Mạn Mạn” dài “Mạn Mạn” ngắn, Dương Trường Quế thì không có cả ngày “Hiểu Phượng” “Hiểu Phượng”.
Tuy nhiên những chuyện này cũng đều không phải trọng điểm.
Trọng điểm là chồng của chị Hiểu Mạn, cũng chính là anh Tạ, để tránh cũng quá đẹp, kia đôi mắt, kia cái mũi, kia dáng người, không ít cô gái trong thôn bọn họ tới hỏi, còn có thôn bên.
Bất quá anh Tạ toàn tâm toàn ý chỉ có chị Hiểu Mạn, chưa bao giờ nhìn người phụ nữ khác nhiều, hận không thể ở bên cạnh chị Hiểu Mạn mỗi phút mỗi giây.
Tô Hiểu Mạn thở dài: “Anh chính là lọ thuốc cao bôi trên da chó.”
Phía trước lúc mà hai người nước giếng không phạm nước sông, Tạ Minh Đồ và cô phân rành mạch với nhau, chưa từng có lúc nào không quy củ, bởi vậy Tô Hiểu Mạn còn không có phát hiện bộ dạng dính người như keo hồ này của anh.
Hiện tại được cô đồng ý, thừa nhận hai người đang làm người yêu, lại nắm tay, lại hôn mặt, Tạ Cẩu Tử như được tiêm m.á.u gà, hận mỗi ngày không thể xoay quanh cô để tuyên thệ chủ quyền.
“anh Tạ sao có thể là thuốc cao bôi trên da chó được? Ít nhất cũng là lọ kem bảo vệ da, bôi kem bảo vệ da, làm chị Hiểu Mạn của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp.” Chu Hiểu Phượng cười trộm, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cặp vợ chồng đẹp nhất mà cô gặp qua, này đại khái chính là đôi kìm đồng ngọc nữ trong miệng trưởng bối.
“Vậy anh Trường Quế của em là gì?”
Chu Hiểu Phượng méo miệng, “là khúc gỗ mục đó.”
“Chị thấy là khúc gõ tốt, không phải khúc gỗ mục, chứ không làm sao có thể để chú chim phượng nhỏ như em để mắt.”
Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng nhau đến phòng nuôi tằm của chị Thuận, đám tằm trước đó phun tơ kết kén, mỗi khi tới thời điểm thu hoạch, luôn là thời khắc khiến người vui vẻ. Trong phòng đã không có tiếng tằm ăn lá dâu,mà chỉ còn một cái giá có rất nhiều ô vuông nhỏ, tằm lớn ăn uống no đủ tự động bò vào các ô nhỏ, ở trong đó phun tơ kết kén.
Đợt thu hoạch này được một đám kén tằm chất lượng cao, kén tằm rắn chắc, tuyết trắng xinh đẹp, rất ít có màu vàng, chờ thời điểm thu mua, hẳn là có thể đổi ra một cái giá tốt.
mấy ngày nay chị Thuận vô cùng cao hứng, biết Tô Hiểu Mạn phải đi, tặng cô một đám trứng tằm mình nuôi dưỡng tỉ mỉ.
Tạm biệt chị Thuận đi ra ngoài, Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng lên núi đi hái quả dại, bên chỗ bọn họ có một loại trái cây màu vàng, vào mùa thu, trên núi chỗ nào cũng có, không ít người hái xuống cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt.
“Rất nhiều cây chua,loại này tương đối ngọt.”
Tô Hiểu Mạn đi theo hái nửa sọt, lúc xuống núi gặp gỡ Khương Yến Đường đang cầm sách, hắn mang vẻ mặt do dự mà nhìn cô, hình như có lời gì muốn nói riêng với cô.
Chu Hiểu Phượng mang đồ đi về trước
Khương Yến Đường và Tô Hiểu Mạn cùng đứng dưới gốc một cây dâu tằm, Tô Hiểu Mạn đang ôm một cái sọt trong lòng cũng không hiểu Khương thanh niên trí thức trước mặt tìm cô muốn nói chuyện gì.
Cô tự nhận thấy là hai người cũng không có quan hệ gì, nhất là sau khi gả cho Tạ Minh Đồ, giữa hai người chưa từng tiếp xúc, cũng không nói chuyện được mấy câu.
Là nam chính trong sách, Khương Yến Đường thanh niên trí thức đúng là một chàng trai ưu tú, nét đẹp khác với nét đẹp tinh xảo sắc bén của Tạ Minh Đồ, mà là một loại ánh mắt trống trải anh tuấn, khi cúi đầu đọc sách, mang theo một loại phong độ trí thức rất khác biệt.
Cũng không thể trách lúc trước Tô Hiểu Mạn lại thích anh ta.
Vào lúc Tô Hiểu Mạn đánh giá anh ta, Khương Yến Đường cũng đang quan sát Tô Hiểu Mạn, anh ta phát hiện Tô Hiểu Mạn xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước kia, một đôi mắt hoạt bát, linh động, có lẽ là bởi vì vừa vận động xong, làn da trắng nõn giống như quả vải vừa bóc ra lại nhiễm một mảng hồng hồng nhìn rất mê người.
Càng ngày cô càng đẹp, cũng không hề bám theo sau lưng anh ta giống kiến theo đuôi lúc trước nữa, lúc nào cũng gọi Khương thanh niên trí thức, dường như có mười vạn câu hỏi vì sao muốn hỏi anh ta vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.