Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 143: Thái Độ Bất Thường




Đối mặt với sự chỉ trích vô cớ của Tôn Mai, Tạ Minh Đồ không buồn hé răng, Tô Hiểu Mạn nắm lấy cổ tay của anh, phản bác lại bà ta: “Mẹ, con để anh ấy mặc như vậy đấy, chồng của Tô Hiểu Mạn con đây, sao có thể để anh ấy lôi thôi lếch thếch được chứ? Mọi người, mọi người thấy Minh Đồ nhà tôi sửa soạn ăn mặc như vậy có phải đẹp hơn nhiều so với trước kia hay không?”
Trong đám người có người tiếp lời ngay lập tức: “Đẹp trai lắm!”
“Ánh mắt của Tôn Mai thật đúng là cổ hủ, ăn mặc như vậy giống như mấy thanh niên trong thành phố ấy, giống tên du thủ du thực chỗ nào? Có tên du thủ du thực nào đẹp như vậy sao?”
“Bà ta còn ghét bỏ lão ngũ nhà bà ta, tôi thấy lão nhị nhà bà ta ăn mặc ngày thường càng giống với tên du thủ du thực hơn, quả nhiên người đàn bà họ Tôn này ngày thương bất công thiên vị đến điên rồi.”
“Nào có ai lại ghét bỏ con trai nhỏ của mình như vậy…”
Một phen phản ứng này của Tôn Mai, dưới con mắt mọi người là rất kỳ quái, cũng có chút không phù hợp với lẽ thường lắm.
Trước kia không thấy rõ Tạ Minh Đồ, lúc nào cũng trầm mặc lôi thôi lại nghèo túng khiến người e ngại, đương nhiên không thể so đo được với Tạ lão nhị đang đương chức trợ giảng, Tôn Mai thiên vị Tạ lão nhị, hạ thấp Tạ lão ngũ coi như có nguyên nhân trong mắt mọi người.
Mà hiện tại Tạ lão ngũ cưới được một người vợ xinh đẹp, chính bản thân cũng lắc mình biến hóa, biến thành một thanh niên đẹp trai, tại sao Tôn Mai lại không vui một chút nào, vẫn đối xử với đứa con trai này không ra cái gì cả.
Cũng quá kỳ quái.
Không ít người không nhịn được mà mắng thầm.
“Ê, mọi người có phát hiện ra không, Tạ lão ngũ với mấy người anh em nhà cậu ấy lớn lên không giống nhau chút nào nhỉ, lão đại lão nhị lão tam nhà bọn họ đều là mặt chữ điền, cằm của lão ngũ gầy hơn quá nhiều, trước kia lão ngũ còn để râu nên không nhìn ra được, mọi người xem, khung xương cũng không giống nhau lắm…”
“Đúng thật là không giống nhau lắm.”
“Nhìn Tạ lão ngũ, hình như tôi nhớ tới mấy chuyện khi nó còn nhỏ, tôi nhớ rõ khi còn nhỏ đứa nhỏ này rất xinh đẹp trắng trẻo, như thể tranh phúc oa treo tết vậy.” …
Nhưng thanh âm nghị luận xung quanh như một thanh đao bén nhọn đ.â.m lên người Tôn Mai, trước kia bà ta hoàn toàn không thèm để ý tới những lời như thế này, nhưng mà hiện tại Khương Yến Đường cũng ở chỗ này, trong lòng bà ta còn giấu một bí mật không thể nói ra được, thật sự là không còn cách nào ở lại chỗ này nữa.
Chỉ cần bà ta không thừa nhận, thì không ai phát hiện được ra thân thế của Khương Yến Đường, còn thằng nhóc Tạ Cẩu Tử kia, lớn lên không giống với người nhà họ Tạ, chính là vì trên đường về anh biến thành đứa tạp chủng, vẫn chỉ là một kẻ chân đất mà thôi.
Nghĩ tới đây Tôn Mai bình tĩnh hơn rất nhiều, bà ta trừng mắt liếc nhìn Tô Hiểu Mạn một cái; “Đi đi đi, còn đứng lại chỗ này làm gì, phi, về nhà.”
Tô Hiểu Mạn kéo tay Tạ Minh Đồ, ngửa đầu nhìn sườn mặt anh, trên mặt anh mang biểu tình thờ ơ, đôi mắt hơi rũ xuống, tựa hồ là đã quen với đãi ngộ như vậy từ sớm, nhận thấy được tầm mắt Tô Hiểu Mạn đang nhìn tới, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên.
Từ sau khi Tôn Mai xuất hiện, Tô Hiểu Mạn đã bắt đầu quan sát Tôn Mai, cô phát hiện mục đích thứ nhất Tôn Mai đi tới chỗ này chính là để tìm kiếm Khương Yến Đường.
Xem ra Tôn Mai đã biết rõ, con trai ruột của bà ta chính là Khương Yến Đường.
*
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ mang đồ đạc về nhà họ Tạ trước.
Chị dâu hai Hứa Diễm Lan như thể là mèo ngửi được mùi tanh mà vây quanh bọn họ hỏi tới hỏi lui.
“Một chuyến này hai người đi mang về không ít đồ vật nhỉ?”
“Tôi vừa nghe thanh niên trí thức Hà nói, lão ngũ đi theo người bên đó học chạy xe vận chuyển, kiếm được tiền chứ?”
“Nếu kiếm lời không ít, có phải nên nộp ra hay không?”
“Mẹ, mẹ mau tới đây xem, lão ngũ và vợ chú ấy mang cái gì trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.