Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 165: Cảm Động




Mà ông Tạ ở trong nhà bắt đầu hút thuốc, lúc nào cũng mang theo dáng vẻ có tâm sự, thấy Tôn Mai làm khó Tô Hiểu Mạn, ông ta cũng không hùa vào theo, có đôi khi còn khuyên nhủ Tôn Mai một chút.
Haizzz, ông Tạ cảm thấy hổ thẹn không có mặt mũi nào để đối mặt với thằng năm nữa, vốn dĩ ông ta có thể nói ra sự thật, như vậy thì Tạ Minh Đồ ngay lập tức sẽ trở thành con cháu của nhà giàu, sau đó được cha mẹ đẻ đón đi, đương nhiên có thể sống một cuộc sống tốt đến mức bọn họ không thể tưởng tượng ra.
Nhưng nếu làm như vậy thì con trai ruột của ông ta, đứa con trai Khương Yến Đường mà mồ mả tổ tiên nhà ông ta bốc khói xanh mới có được… Ông Tạ đã lén lút đi nhìn anh ta một lần rồi, thật sự rất giống, vẫn là Khương Yến Đường lớn lên càng giống người nhà họ Tạ bọn họ hơn, đặc biệt là rất giống thằng hai.
Những chuyện mà Tôn Mai nói, đều là sự thật.
Ông ta không thể nói ra hết sự thật được, nếu không đứa con trai bảo bối của ông ta, lại phải từ con cháu nhà cán bộ biến thành con cái nhà nghèo khổ chân đất, như vậy sẽ làm hỏng tiền đồ của con trai ông ta.
Vì tiền đồ của con trai, ông ta phải giữ kín bí mật này.
*
Liễu Triệu Cường tập hợp mọi người trong thôn dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài một cái kho hàng bỏ hoang, lại sửa sang lại, sau đó đem ba chiếc máy may đã sửa sang lại tốt đặt ngay ngắn vào bên trong.
Ngày hôm sau, nhà may của thôn bọn họ đã khai trương.
Không ít người cầm quần áo rách hỏng mang đến, tốn một công điểm để sửa sang lại hết những quần áo cần “làm đẹp” trong nhà mình.
Đặc biệt là nhà thím Hà, mang đến mấy cái quần rách m.ô.n.g đến sửa, sửa xong thì lập tức mặc vào cho thằng con mình.
“Sau khi có máy may này cũng bớt được bao nhiêu việc, không giống ngày trước, mỗi ngày sửa quần áo cho bọn trẻ cũng đủ mệt c.h.ế.t rồi”.
“Chỉ cần một đường may đi qua như vậy là đã xong rồi, nhìn đường chỉ ngay ngắn bằng nhau này, nếu là tôi tự làm, thì làm sao có thể khâu đẹp như vậy được”.
Bọn trẻ con lại càng vui vì chuyện này hơn.
Không phải mẹ của ai cũng thành thạo việc sửa chữa quần áo, có một vài bà mẹ tay nghề quá kém, sau khi sửa xong mặc quần áo ra ngoài lúc nào cũng bị mấy đứa trẻ khác cười chê một trận, may không đẹp chút nào cả, vừa mặc vào đã lại rách ra rồi.
“Quần cậu lại bị rách rồi! xấu hổ quá! Xấu hổ quá!”
“Lại bị lộ m.ô.n.g ra ngoài rồi.”
…… .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Bên ngoài bị các bạn nhỏ khác cười thì không tính, về nhà lại còn bị mẹ già tay nghề không tốt mắng cho một trận vuốt mặt không kịp: “Tại sao con lại làm rách quần nữa hả?” “Hu hu hu… rõ ràng là tại mẹ khâu quá kém”.
……
Bây giờ có máy may rồi, cuối cùng cũng không cần mặc quần rách mà mẹ vá nữa, mấy đứa nhóc cũng có thể tự mình kiếm vài công điểm đến để sửa quần cho chính mình.
Có vài người không thành thạo việc sử dụng máy may cũng không sao, vẫn có thể dùng công điểm để tìm người khác giúp mình may vá quần áo hoặc là làm quần áo linh tinh…
“Có cái máy may này rồi, sau này chúng ta làm quần áo cũng tiện hơn rất nhiều”.
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Phụ nữ thôn chúng ta sau này có thể bớt việc rồi”.
Bởi vì nhà may này là chủ ý của Tô Hiểu Mạn, máy may cũng do hai vợ chồng cô đóng góp, Liễu Triệu Cường hỏi cô nên quản lý nhà may này như thế nào. Tô Hiểu Mạn liền đề cử Tôn Tiểu Xảo, Tôn Tiểu Xảo đã từng đọc sách, có thể đến nhà may giúp ghi lại công điểm.
“Vậy quyết định là Tôn Tiểu Xảo đi!” Liễu Triệu Cường gật đầu đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì.
“Lại tìm một vài chị em phụ nữ biết dùng máy may đến đây, thay nhau đến làm, sau đó tính công điểm cho bọn họ”.
Đến nhà may làm một ngày có thể được năm sáu công điểm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đây là việc nhẹ nhàng, so với xuống ruộng làm việc thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi Tôn Tiểu Xảo biết chuyện này, không ngừng cảm ơn Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, chị tốt quá”.
Công việc ở nhà may rất nhẹ nhàng, lại không xa nhà, cô ta còn có thể thuận tiện đi lại để chăm sóc cha già đang bị bệnh ở nhà, cũng xem như giải quyết được một nỗi khó khăn cho cô ta.
Nhà Tôn Tiểu Xảo đúng là rất nghèo, đây cũng là nguyên nhân mà những người khác không có ý kiến gì.
“Không cần cảm ơn, em làm tốt là được”. Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt với cô ta vài cái, sau khi giúp được Tôn Tiểu Xảo cũng khiến lòng cô được thoải mái không ít: “Quần áo đã đồng ý với em, đợi mấy ngày nữa sẽ đưa cho em”.
“Về sau cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt lên thôi!”
Tôn Tiểu Xảo rưng rưng nước mắt gật đầu thật mạnh.
“Chẳng lẽ không phải vậy sao, tôi thấy cuộc sống sau này của thôn chúng ta sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn”. Một bà thím ở bên cạnh vui vẻ ra mặt, bà ta là người biết sử dụng máy may, tiếng lộc cộc vang lên, về sau không biết chừng nhẹ nhàng cũng sẽ kiếm được mấy công điểm.
Có được một chiếc máy may là ước mơ của rất nhiều người phụ nữ, tuy nhà bà ta không mua được máy may, nhưng có thể được sử dụng máy may là rất tốt rồi.
Càng không cần nói đến việc bà ta sử dụng máy may còn có thể kiếm được công điểm, như vậy mà có thể coi là làm việc sao? Như này đúng là quá sung sướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.