Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 171: Ngọt Ngào




“Anh lợi hại quá rồi đó!"
“Anh chỉ đập nó hôn mê thôi, tí nữa nó còn sẽ tỉnh lại?” Tô Hiểu Mạn có hơi hoảng, nhỡ đâu không tới vài phút nữa nó lại xác c.h.ế.t vùng dậy thì làm sao bây giờ?
Tạ Minh Đồ trực tiếp tìm kiếm dụng cụ trong rừng, tìm chút dây của cây leo trong rừng trói con lợn kia lại.
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “Anh muốn đem nó về sao? Thịt lợn rừng có thể ăn được ư?”
Tạ Minh Đồ liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Thịt lợn rừng không ăn được.”
Nghe ngữ khí của anh, Tô Hiểu Mạn có thể cảm nhận được chút oán niệm không tên, xem ra là thịt lợn rừng thật sự không ăn được, hoặc là do Tạ Minh Đồ nấu quá khó ăn, những món mà Tạ Cẩu Tử nấu từ nhỏ tới lớn, hình như phương pháp nấu không phải là nướng lên thì chính là cho nước vào nấu.
Nếu mà ăn ngon, nói không chừng anh còn nuôi thả cả lợn rừng trong núi….
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử trước mặt cũng rất cường hãn, khí chất của anh người yêu này của cô vô cùng kì lạ, thoạt nhìn cao cao gầy gầy lại đẹp trai, là một người vừa ngây thơ lại vừa hung tàn, là một nhóc thành thật….
Đáng thương…
Bỏ cái từ này đi vậy.
Anh càng giống như một con báo nhỏ sống một mình ở nơi hoang dã hơn.
Tạ Minh Đồ cho cô rất nhiều sự kinh hỉ và kinh hách, Tô Hiểu Mạn nhìn anh cười một cái, cô cảm thấy hình như cô càng ngày càng thích anh hơn.
“Vậy nên cứ ném nó ở chỗ này, hai chúng ta về trong thôn ư?” cả người hai bọn họ hiện giờ toàn là mùi vị của lợn rừng, nắm tay nhau xuống núi, đều thối như nhau cả, không ai ghét bỏ ai.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu.
“Vậy anh còn trói nó lại làm gì?” Nếu hai người bọn họ cứ thế đi về, đương nhiên là phải thả con lợn rừng này, vậy thì không cần thiết làm điều thừa.
Tạ Minh Đồ chần chờ một chút: “ Mạn Mạn sợ hãi nó?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Ý tứ chính là ban nãy cô biểu hiện ra vô cùng sợ hãi con lợn này xác c.h.ế.t vùng dậy, cho nên người yêu của cô rất săn sóc, trói lại con lợn rừng có khả năng sẽ xác c.h.ế.t vùng dậy hay sao? “Chúng ta cứ về thôn hỏi cậu cả nên xử lí con lợn rừng này như thế nào trước đã đi.” Hai người bọn họ trở về với bộ dạng vừa dơ vừa thối như vậy, cũng phải cho mọi người một lời giải thích, bằng không sẽ có người hiểu lầm hai vợ chồng bọn họ lên núi để làm gì,
Huống chi thả một con lợn rừng hung tàn như vậy ra chỗ này, lỡ như nó tập kích người dân trong thôn thì làm sao bây giờ, vẫn là phải đi thông báo một chút.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ trở về trong thôn, nói cho cậu cả Liễu biết chuyện này, Liễu Triệu Cường biết bọn họ bắt sống được một con lợn rừng, rất là kinh hỉ.
Đây là thịt từ trên trời rơi xuống.
Vì thế ông tìm mấy người thôn dân, khiêng con lợn rừng trở về, tính toán nuôi ở trong đội sản xuất đến cuối năm, sau đó chia thịt với nhau.
Lúc khiêng con lợn rừng trở về, những thôn dân sôi nổi hỏi cô và Tạ Minh Đồ:
“Hai người rốt cuộc lên núi làm cái gì? Còn có thể gặp được một con lợn rừng bị hôn mê.”
“Tôi lên núi, sao liền tới con thỏ mắc gốc cây cũng không gặp được nhỉ?”
“ Vận khí của các người tốt quá đi.”
“Nhìn xem con lợn này, cũng phải tới hai ba trăm cân.”
Tô Hiểu Mạn cười: “Tôi nói là người đàn ông của tôi đánh ngất nó các người cũng sẽ không tin đâu nhỉ.”
Mấy người thôn dân kia xem xét Tạ Minh Đồ gầy lại cao.
Đúng, không tin.
Chỉ có thể là khi bọn họ lên núi hái rau dại gặp được con lợn ngốc.
Con heo rừng bị Tạ Minh Đồ đánh ngất xỉu đang ở đội chăn nuôi sản xuất, may mắn lúc trước Liễu Triệu Cường mang theo thành viên trong nhóm xã mở rộng chuồng heo, hiện tại cũng có thể đủ cho nó ở.
Sau khi tỉnh dậy, con heo này kêu rất to, dẫn tới không ít người dân trong thôn dừng lại xem.
“Đây là con heo ngu ngốc mà vợ chồng Tạ lão ngũ nhặt về?”
“ Con lợn lớn như vậy hoá ra là đồ ngốc, còn có thể đ.â.m vào cây?”
“Đầu óc không được phát triển đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.