Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 185: Đừng Học Lung Tung




Vì thế Tôn Mai quay sang mắng anh hai Tạ té tát một trận: "Con còn không biết xấu hổ à mà lại còn nói chuyện này với mẹ, không phải lên lớp thì sao lại không đi làm mà kiếm chút công điểm đi, ở nhà ăn bám hả, Diệu Tổ cũng bị vợ chồng hai người dạy hư rồi".
Tự nhiên lại bị Tôn Mai mắng một trận, anh hai Tạ bất ngờ mà run lên một cái, trước kia lúc nào Tôn Mai cũng thiên vị anh ta, tại sao bây giờ tự nhiên lại cũng kén cá chọn canh với anh ta chứ.
Xem ra chuyện radio đúng là đã khiến Tôn Mai rất tức giận, nên những người liên quan đến chuyện này giống như anh ta đều bị giận chó đánh mèo.
Trong lòng anh hai Tạ thầm mắng cái con mụ già thúi Hứa Diễm Lan kia, còn không phải tại cô ta làm ầm ĩ muốn mua cái gì mà radio, vậy thì bây giờ cô ta tự đi mà chịu trận!
Anh ta cũng mặc kệ, dù sao người phải làm việc cũng không phải là anh ta.
Hứa Diễm Lan làm xong việc nhà, ôm radio chờ đến buổi tối, cả nhà ba người ở trong phòng cũng không thấy có người nhà họ Tạ nào tò mò mà gõ cửa phòng.
Căn bản là không ai thèm đến nghe radio chung với cô ta.
Chị dâu cả nhà họ Tạ đã sớm ru ba đứa con ngủ rồi, chị dâu ba Tạ cũng như vậy, Tôn Mai và ông Tạ thì lại không cảm thấy hứng thú với cái loại đồ chơi nổi tiếng thời bây giờ này, mà hai người Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn vẫn đang đọc sách để giúp phiên dịch tài liệu.
Hứa Diễm Lan nghe được một lúc cũng không thấy hứng thú nữa, chỉ có anh hai Tạ vẫn còn đang nghe giọng MC nữ, không tự giác gật đầu theo mà tưởng tượng ra người có giọng nói như vậy chắc hẳn sẽ là một cô gái trẻ rất xinh đẹp động lòng người.
"Màn Mạn, em muốn radio không?"
Ở nhà họ Tạ, còn có một người rất có hứng thú với việc Hứa Diễm Lan mua radio, đó chính là Tạ Minh Đồ, nghe nói đây là đồ vật tốt, thứ mà người khác có, anh cũng muốn mua cho Mạn Mạn một cái.
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: "Chờ sau này lại nói đi, trước tiên buổi tối chúng ta tranh thủ đọc sách đã".
Tạ Minh Đồ gật đầu, tiếp tục chép lại trang sách trong tay. Tô Hiểu Mạn nhìn dáng vẻ chăm chú của anh, cảm thấy tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi: "Có phải bây giờ mấy người nhà chị dâu hai đang dùng radio không, anh có nghe thấy không?"
Tạ Minh Đồ buông cây bút trong tay xuống, ngừng một lúc, mở miệng nói: "Nghe thấy, Mạn Mạn em muốn biết bọn họ đang mở chương trình nào sao?"
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu: "Không cần, em không muốn nghe, nhưng lúc anh nghe thì kiềm chế một chút, đừng học theo mấy thứ kỳ quái nha".
Thính lực của Tạ Minh Đồ như vậy, đúng là có thể chiếm được không ít tiện nghi.
Tô Hiểu Mạn cũng rất muốn thử trải nghiệm cảm giác thuận phong nhĩ này một chút, sáng hôm nay thấy Hứa Diễm Lan mang vẻ mặt đắc ý cả một ngày, bây giờ không ai thèm quan tâm đến chiếc radio kia của cô ta, phỏng chừng là đang tức muốn hộc m.á.u rồi.
Muốn để người khác phải cầu xin cô ta mới nghe được, nhưng Tạ Cẩu Tử lại có thể trực tiếp nghe thấy.
Hiện giờ rất nhiều radio, radio phát ra nếu không phải là tin tức thời sự cũng chỉ là âm nhạc và điện ảnh, còn có đủ các loại chương trình khác nhau.
Chỉ sợ Tạ Cẩu Tử lại trộm học tình ca để hát cho cô nghe thôi.
Tạ Minh Đồ khó hiểu hỏi: “Đồ vật kỳ quái?”
Tô Hiểu Mạn gật đầu nói: “Anh đừng học lung tung.”
“Mạn Mạn, em không nghe anh cũng không nghe.” Tạ Minh Đồ cầm bút tiếp tục viết, nếu anh đã tập trung nghiêm túc vào làm một việc, sẽ không để ý gì đến những âm thanh bên ngoài nữa.
Dưới gió thu mát mẻ, Tô Hiểu Mạn cùng anh dựa vào nhau, một người lật từng trang sách viết bản sơ thảo, một người khác nhướng mày nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy, ngồi thêm bớt chữ trên đó sửa lại câu cho mượt mà hơn.
Tạ Minh Đồ đã đọc xong mấy cuốn sách mà anh mượn từ Vương Hoài Tiên, Tô Hiểu Mạn còn nhìn thấy anh ghi chép lại gì đó trên giấy, cô cũng đọc thử, nhưng mà đều là những kiến thức cô xem không hiểu, nó dường như đã vượt khỏi phạm vi câu hỏi vật lý trung học.
Tô Hiểu Mạn là học sinh khoa văn, cô cũng không rõ bây giờ Tạ Minh Đồ đang ở trình độ nào, cũng không có tờ bài thi nào để kiểm tra trình độ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.