Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 186: Năng Lực Thua Kém




Kho tri thức hiện tại của Tạ Minh Đồ càng ngày càng tăng trưởng, dù anh không phải con cháu của đại viện, không có bố mẹ là cán bộ, nhưng chỉ cần đợi kì thi đại học năm 1977 diễn ra, anh chắc chắn có thể đạt được thành tích xuất sắc, trở thành một thiên tài được mọi người theo dõi, và sau này anh sẽ trở thành người đứng đầu một lĩnh vực nào đó trong tương lai.
Không cần dựa vào gia thế bối cảnh, chỉ cần dựa vào năng lực của chính anh.
Bây giờ Khương Yến Đường mới là thiên chi kiêu tử mà mọi người đều biết, còn trong mắt người bên ngoài Tạ Minh Đồ chỉ là một kẻ chân đất ở nông thôn, nhà họ Khương có thể chấp nhận một đứa con như vậy sao?
Tô Hiểu Mạn có những lo lắng như vậy là do bản thân cô cũng từng trải qua việc như vậy, cô đã thói quen bố mẹ nuôi không quan tâm đến mình nhưng ngay cả bố mẹ ruột của cô cũng…..
Vậy thà không nhận người thân còn hơn.
Tô Hiểu Mạn không có quên tình tiết miêu tả trong nguyên tác, nói rằng cái gì của Tạ Minh Đồ đều không bằng Khương Yến Đường, phong thái cũng khác xa so với chú hai nhà họ Tạ, bị người nhà họ Khương ghét bỏ.
Nhưng mà năng lực của Tạ Minh Đồ thực sự thua kém Khương Yến Đường sao?
Tất cả chỉ do anh ấy không được những người đó thiên vị thôi, cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng trước mắt hai người họ cần phải nâng cao trình độ và năng lực của bản thân mới có thể có một cuộc sống tốt đẹp được.
*
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cầm bản thảo đã dịch xong đi tìm Vương Hoài Tiên, sau khi Vương Hoài Tiên đọc qua, thì khen hai người họ: “Không tệ, không tệ, trình độ này tốt hơn rất nhiều so với các học sinh cũ của ông.”
“Chữ viết cũng không tệ, chỉ là vẫn thiếu một chút điêu luyện nữa, hai đứa chép lại tất cả một lần nữa phải không, bài dịch này ai viết, thế mà lại không có lấy một lỗi chính tả nào.”
“Là do Minh Đồ viết.” Nhắc đến việc này, trong lòng Tô Hiểu Mạn không khỏi khâm phục Tạ Cẩu Tử nhà cô, ngay cả cô, lúc viết văn hay chép lại bài đều dễ dàng viết sai mấy chữ, vì vậy phải tẩy đi viết lại, nhưng mà Tạ Cẩu Tử nhà cô, trừ khi cô chủ động hôn mặt anh khiến anh bị mất tập trung ra thì anh cơ hồ không sai một chữ nào. Một Tạ Cẩu Tử vô cùng tập trung vào công việc.
Người đàn ông tập trung làm việc cũng là người đàn ông quyến rũ nhất.
"Lần trước ông quên không hỏi, hai đứa là một đôi à?"
"Mạn Mạn là vợ của con." Khi gặp phải câu hỏi như này, Tạ Cẩu Tử sẽ đứng ra tuyên thệ chủ quyền của mình.
"Kết hôn rồi à?"
Tô Hiểu Mạn gật đầu, hai người họ xác thực là đã kết hôn rồi, mặc dù vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn.
“Bản dịch này đạt tiêu chuẩn, lần này các con xem như đã giúp ông một chuyện vô cùng quan trọng.” Vương Hoài Tiên thanh toán phí dịch thuật là 10 tệ cho hai người họ, cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cả hai.
“Ông Vương, nếu như chú có yêu cầu gì khác, bọn con có thể giúp ông.” Phí phiên dịch mười tệ không phải nhiều nhưng đối với hai người họ bây giờ, đó cũng là một phương pháp tốt để kiếm tiền một cách hợp lý và hợp pháp.
Những bản thảo này nhắc đến nhiều phương diện, nội dung, khi đọc có thể giúp họ nâng cao kiến thức của mình, một mũi tên trúng hai đích.
“Vậy thì tốt quá, chỗ của ông có rất nhiều bản thảo yêu cầu phiên dịch.” Trong lòng Vương Hoài Tiên cũng có ý muốn giúp hai người họ kiếm thêm chút tiền, giúp đỡ hai đứa trẻ tài giỏi này, hai đứa chúng ở nông thôn, kiếm được ít tiền cũng không dễ dàng gì.
“Đúng rồi, lần trước các con không phải nói muốn mượn sách ở thư viện thành phố sao, ông đã giúp hai đứa đăng ký một tấm thẻ mượn sách, có thẻ rồi, hai đứa có thể đi đăng ký mượn sách.”
"Ông Vương, cảm ơn bác rất nhiều!!!" Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vui mừng khôn xiết nói.
Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn đang định nhờ anh hai cô hỗ trợ lấy một tấm thẻ mượn sách ở thư viện huyện, nhưng bây giờ đã có thẻ mượn sách ở thư viện thành phố…..cũng có thể lại lấy thêm một tấm thẻ mượn sách của thư viện huyện nữa, bởi vì mỗi thẻ chỉ được mượn tối đa ba quyển sách, mà tốc độ đọc sách của Tạ Minh Đồ quá nhanh, hai người cũng không thường xuyên ở lại thành phố, mượn đi mượn lại cũng rất phiền phức, không bằng mượn một lúc vài cuốn để đọc luôn một thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.