Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 230: Quá Ích Kỷ




Đứa con trai này đúng là quá ích kỷ.
Vậy mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng không muốn đi thăm.
“Lúc trước mẹ con đối xử với con, đối xử với Diệu Tổ nhà các con tốt đến mức nào? Chẳng lẽ con không nhớ một chút nào sao? Hiện giờ lại vô tình vô nghĩa như vậy, thằng cả, thằng ba, không muốn đi thì cũng thôi đi, nhưng mà con nhất định phải đi đi.” Ông Tạ đẩy nhẹ cánh tay anh hai Tạ, bảo anh ta nhất đinh phải đi thăm Tôn Mai.
Anh hai Tạ nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy rất bực bội, anh ta chửi thầm trong bụng: “Nói nhiều như vậy, bản thân mình là chồng còn không muốn đi, vậy mà lại sai đứa con trai này đi qua đó”.
Tình cảm vợ chồng mấy chục năm, đúng là giống như một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần chọc nhẹ một cái đã rách.
“Cha à, cha đã có mấy chục năm tình cảm vợ chồng với mẹ rồi, cha đi thì mới có thể an ủi mẹ để bà ấy bớt sợ hãi.”
Anh hai Tạ biết tính tình của mẹ ruột anh ta, trước kia bà ta ở trong thôn ngang ngược vô lý còn chưa tính, mọi người trong thôn cũng luôn nhường nhịn bà ta không muốn so đo nhiều như vậy, tùy ý cho bà ta nói giả thành thật, thật nói thành giả.
Nhưng đó chính là đồn công an, còn có thể để dung túng cho bà ta làm loạn như vậy sao?
Hơn nữa, trong lòng anh hai Tạ cũng có chút không thoải mái.
Trước kia anh cho rằng mình là đứa con trai mà Tôn Mai thiên vị nhất, anh ta cũng cảm ơn mẹ anh ta từ tận đáy lòng, tuy rằng mình không phải lớn nhất, cũng không phải nhỏ nhất, nhưng anh ta lại là người may mắn nhất, là đứa con trai mà cha mẹ yêu quý nhất.
Nhưng mà, bây giờ anh ta lại phát hiện, Tôn Mai còn có một đứa con mà bà ấy càng thiên vị hơn, đó chính là Khương Yến Đường. Là đứa em trai nhỏ nhất của anh ta, được mẹ của anh ta tráo đổi thành con cháu của cán bộ, hưởng thụ mười mấy năm cơm ngon rượu say. So sánh với cuộc đời của đứa em trai nhỏ nhất này, những đối xử thiên vị mà anh ta được hưởng thụ kia căn bản không đáng nhắc tới.
Tại sao Tôn Mai lại không biến anh ta thành con trai của thủ trưởng chứ?
Không phải con trai của thủ trưởng cũng được, biến anh ta thành con trai của gia đình công nhân nào trong thành cũng đều được, để anh ta cũng được hưởng thụ vài chục năm cuộc đời phú quý khi bị tráo đổi.
Nhưng cố tình hưởng thụ người không phải là anh ta, nếu anh ta cũng có điều kiện giống như Khương Yến Đường, lấy năng lực của anh ta, thì làm sao hiện giờ anh ta còn phải uỷ khuất mà dạy học ở cái trường trong thôn nhỏ bé này cứ, chuyện này cũng quá không công bằng rồi.
Uổng công ngày thường Tôn Mai vẫn luôn nói, mình là đứa con trai mà bà ấy yêu thương nhất, trên thực tế bà ấy đã đem những đồ tốt nhất, đều cho đứa con trai út Khương Yến Đường của bà ấy.
Quả nhiên những người làm mẹ, thiên vị nhất vẫn là con trai út, trước kia bà ta làm khó Tạ Minh Đồ, cũng chỉ bởi vì Tạ Minh Đồ không phải con trai ruột của bà ấy.
Khi trong lòng nghĩ đến chuyện đó, Anh hai Tạ khó tránh khỏi nảy sinh ra một ít oán hận đối với người mẹ ruột Tôn Mai.
Ngay cả đêm qua khi anh ta nằm mơ, cũng mơ đến chuyện nếu đứa con năm đó mà Tôn Mai trộm đổi là anh ta thì tốt rồi.
Nhưng mà Anh hai Tạ cũng không nghĩ đến, với tuổi của anh ta năm đó, Tôn Mai điên đến mức nào mới có thể trộm đổi anh ta đến gia đình giàu có chứ.
Hiện giờ Anh hai Tạ oán hận Tôn Mai còn không kịp, làm sao lại tình nguyện đi thăm bà ta được.
“Về sau con còn phải dạy học, làm sao có thể đi đến nơi như thế được chứ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.