Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 233: Đến Tìm Con Chuột




Ông Tạ đi đến chỗ ở của các thanh niên trí thức, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta đến đây chỉ để gặp thanh niên trí thức Khương chưa từng gặp mấy lần kia, trong lòng ông ta không khỏi có chút bối rối.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến thanh niên trí thức Khương đến từ thành phố vậy mà lại là con trai ruột của ông ta, mặc dù năm đó là công lao do Tôn Mai tráo đổi mà có, nhưng mà bây giờ đứa con này trở nên xuất sắc như vậy, đều là do chính bản thân nó cố gắng mới có được.
Là đứa con giỏi giang của nhà họ Tạ bọn họ.
Nghĩ đến đây, trái tim vốn tràn đầy vết thương của ông Tạ đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng ông ta tràn đầy hy vọng nghĩ, nếu giống như những gì Tôn Mai nói, để Khương Yến Đường đi cầu xin với nhà họ Khương, nhà bọn họ cũng nói một câu xin lỗi, nhà họ Khương sẽ không so đo đến chuyện trước đây nhà họ đánh tráo hai đứa trẻ.
Đúng là Tôn Mai bắt Tạ Minh Đồ đi nhưng mà cũng có công nuôi nó trưởng thành; nhà họ Khương nuôi Khương Yến Đường nhà bọn họ, cũng coi như là đã cướp đi đứa con trai của nhà bọn họ, hai bên bù đắp cho nhau, nhà bọn họ chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, chắc sẽ không phải chịu trách nhiệm gì nữa?
Dù nói thế nào đi nữa thì Tôn Mai cũng là mẹ ruột của Khương Yến Đường, thằng bé chắc chắn không thể để mẹ ruột của mình phải ngồi tù, càng đứng nói lúc trước vì nó nên Tôn Mai mới lén lút tráo đổi con với nhà họ Khương, để thằng bé được sống cuộc sống giàu có mà các anh em khác của nó có mơ cũng không dám mơ đó.
Ông Tạ khom lưng bước qua ngưỡng cửa của căn nhà thanh niên trí thức đang ở, lúc này cũng có mấy thanh niên đang ngồi ngoài sân, vừa nhìn thấy ông ta bước vào thì quay mặt nhìn nhau, cũng không mở miệng nói cái gì.
Mấy ngày trước là mẹ đến gây sự, bây giờ lại là bố đến.
Trong số đó có hai nữ thanh niên trí thức nhịn không được mà cảm thấy có chút buồn nôn, bọn họ cũng không rõ vì sao lại có phản ứng như vậy, trước đây hai người họ đều là người theo đuổi của thanh niên trí thức Khương.
Trước đây họ luôn cảm thấy Khương Yến Đường làm cái gì đều tốt, nói cái gì cũng vô cùng tuyệt vời, nhưng bây giờ nghĩ đến sau này anh ta sẽ nhút nhát, sợ sệt giống như ông già họ Tạ kia, cả người đều cảm thấy đáng sợ, với cả người mẹ ruột điên cuồng kia của anh ta luôn kêu gào “Con nhất định không thể để nó cướp đoạt thân phận của con”, “Các người không thể bắt tôi, bố nuôi con ruột của tôi chính là người có chức có quyền…..” ——Người nhà này cũng thật không biết xấu hổ.
Đúng vậy, quả thật là quá vô liêm sỉ.
Ăn trộm đồ vật của người khác còn tuyên bố một cách tự nhiên rằng đó là của mình.
Hai nữ thanh niên trí thức xoay người trở về phòng, không còn hứng thú để xem sau đó sẽ phát sinh ra chuyện gì xấu xa hơn nữa.
Một nam thanh niên trí thức chỉ đường cho ông Tạ đến phòng của thanh niên trí thức Khương, ông Tạ nhổ nước bọt, lau hai bàn tay, rốt cuộc lấy hết can đảm cho bản thân.
Ông ta đứng trước mặt những thanh niên trí thức đến từ thành phố này, không biết sao luôn cảm thấy có chút khẩn trương cùng cẩn thận.
Ông Tạ nuốt nước bọt, đi theo nam thanh niên trí thức kia đến trước cửa phòng của Khương Yến Đường, ông ta nhìn dáng người của cậu thanh niên giống với đứa con thứ hai của mình kia thì nước mắt bỗng nhiên đong đầy hai mắt.
Đây là con trai ruột của ông ta đấy!
Trong lòng ông Tạ đột nhiên tràn ngập sự mong đợi và áy náy với đứa con này, bây giờ thằng cả, thằng hai, thằng ba của nhà ông đều không thể dựa vào được nữa, thằng cả thờ ơ, tàn nhẫn, bây giờ chỉ nghe lời vợ của mình; thằng hai chính là một con sói mắt trắng bất hiếu, còn sinh ra cho ông một đứa cháu trai còn mất dạy hơn bố nó nữa; về phần thằng ba, nó đúng là một kẻ vô dụng.
Trong mấy đứa con của ông ta, ông ta cảm thấy người giỏi giang nhất, đáng tin cậy nhất chỉ có đứa con trai Khương Yến Đường đứng trước mặt ông ta này.
“Yến Đường, con trai của bố, bố là bố ruột của con đây.” Nói đến đây, nước mắt ông cứ rơi lã chã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.