Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 234: Quỳ Lạy




Khuôn mặt Khương Yến Đường không tỏ vẻ gì, mắt chớp cũng không chớp nhìn về phía ông Tạ đang vô cùng kích động trước mặt anh ta, trong lồng n.g.ự.c anh ta bỗng dâng lên một sự khó chịu và chán ghét.
“Con đến trong huyện thăm mẹ con đi, cho dù bà ấy có phạm phải sai lầm to lớn như thế nào thì bà ấy rốt cuộc vẫn là mẹ ruột của con….”
Khương Yến Đường đứng nghe ông ta nghẹn ngào nói một hồi mới lạnh nhạt trả lời: “Tôi sẽ không đi thăm bà ta.”
Đối với người phụ nữ Tôn Mai này, trong lòng Khương Yến Đường chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, anh ta không thể nào chấp nhận được mẹ ruột của mình lại là người phụ nữ như vậy.
Bây giờ anh ta đã trưởng thành rồi, là người đàn ông có thể tự quyết định cuộc đời đời của chính mình, cũng không còn là đứa trẻ cần bố mẹ che chở cho nữa.
Nếu anh ta đã không phải là con cháu nhà họ Khương, anh ta có thể rời khỏi nhà họ Khương, nhưng mà anh ta sẽ không trở về nhà họ Tạ.
Anh cảm thấy nhà họ Tạ thật kinh tởm.
“Ông đừng gọi tên của tôi, tôi với ông không có chút quan hệ nào cả.” Từ nhỏ nuôi anh ta lớn lên chỉ có nhà họ Khương, nhà họ Tạ với anh ta không có một chút công ơn nuôi dưỡng nào, có cũng chỉ là một chút quan hệ huyết thống nhỏ nhoi mà thôi.
“Bố là bố ruột của con đây, là người bố đã cho con m.á.u thịt đây….” Ông Tạ vẫn còn hy vọng về sau Khương Yến Đường có thể chăm sóc cho ông ta và Tôn Mai đó, bây giờ những đứa con khác trong nhà đều không thể dựa vào, như vậy ông ta chỉ có thể trông cậy vào đứa con Khương Yến Đường trước mặt này thôi.
“Hơn mười năm trước các người đã bỏ rơi tôi rồi.” Khương Yến Đường nhẹ giọng nói.
“Đều bởi vì mẹ con muốn con có cuộc sống hạnh phúc mà thôi, những ngày con sống hạnh phúc đó đều là cuộc sống mà các anh em của con có nằm mơ cũng không có được, trong mấy đứa con, mẹ con thương con nhất, con là đứa con vô cùng may mắn…..” Khương Yến Đường mím môi nói: “Tôi thà rằng không có cuộc sống hạnh phúc như vậy còn hơn.”
“Con chỉ nói vậy thôi, nếu con thực sự sống với bố mẹ, thì sẽ biết cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm đó có bao nhiêu đau khổ, bữa có bữa không, bởi vì con là con trai nhỏ mà mẹ con yêu thương nhất, nên mẹ con mới hao hết tâm tư đổi con đến gia đình giàu có, chính là vì muốn con được sống cuộc sống sung sướng.”
“Hao hết tâm tư? Haha.” Khương Yến Đường cười chế nhạo, nghĩ đến người đàn bà chanh chua đanh đá đó, bà ta có thể có tâm tư gì chứ, nếu có cũng chỉ có tâm tư độc ác thôi.
Cái gì mà muốn cho anh ta có cuộc sống sung sướng chứ, đoán chừng là thấy anh ta khó nuôi sống nên mới đem anh ta vứt đi, trộm một đứa trẻ khỏe mạnh của người khác về nuôi thôi.
Bây giờ lại không ngừng ở trước mặt anh nói những lời này.
Khương Yến Đường cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Trong lòng anh ta mơ hồ có chút hối hận, nếu như anh ta nghe lời ông nội đi nhập ngũ như mấy anh chị của mình mà không phải lựa chọn về quê làm thanh niên trí thức thì có phải đã không xảy ra những chuyện như này sao?
Nếu như mẹ Tạ Nhã Tri của anh ta biết được sự thật này thì trong lòng bà ấy sẽ khó chịu đến mức nào chứ.
Ông nghe tiếng cười nhạo của anh ta thì sắc mặt vô cùng hoảng hốt, ông ta quỳ xuống trước mặt Khương Yến Đường, đau khổ cầu xin: “Con ơi, con không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được, con giúp mẹ của con đi, mẹ của con chỉ là nhất thời bị mỡ heo che mắt mà gây ra chuyện sai lầm này thôi, cầu xin con giúp bà ấy đi, con đi cầu nhà họ Khương buông tha cho mẹ của con đi.”
“Bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể sống quãng đời còn lại trong tù được, vốn dĩ bà ấy đã đến tuổi được sống an nhàn rồi, làm sao có thể chịu khổ như này chứ, mấy đứa cháu trai cháu gái của nhà chúng ta cũng không thể có bà nội là một tội phạm được.”
“Bố cầu xin con, cho dù là sau này con không muốn nhận bố nhận mẹ cũng được, bố chỉ cầu xin con giúp bà ấy lần này thôi.” Ông Tạ vừa quỳ lạy vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.