Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 240: Đôi Vợ Chồng Giản Dị




"Nếu tôi nói thật thì cậu trai trẻ này có thể đừng để trong lòng không?" Trong lòng ông Trần có vài điều muốn nói, ông ta muốn nói ra nhưng lại cảm thấy không tốt lắm cho nên rào trước với chàng trai trẻ này một chút.
Khương Yến Đường sảng khoái nói: “Không sao đâu bác ơi, có gì bác cứ nói thẳng, cháu là một người không quá để ý đến những việc nhỏ nhặt".
Ông Trần nghe vậy chỉ vào đầu mình nói: "Tôi nhìn thấy cậu thì đã nghĩ đến người nhà cậu có vẻ cũng không giống những người có đầu óc không tốt, tại sao lại ngốc như vậy chứ".
"Vậy mà có thể bị một người đàn bà nông thôn ngu ngốc chơi đến quay vòng vòng, trước kia chỉ nghe nói có người nhận giặc làm cha, vậy mà người nhà các cậu lại có thể dễ dàng nuôi con nhà người khác, hơn nữa còn nuôi nhiều năm như vậy".
“Nghe tiểu Thanh nói, Khương Yến Đường lại còn là đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang nhất nhà cậu…” còn câu này thì ông Trần lại không dám nói to ra.
Sự thật chứng minh, mấy người trong Kiều Tâm thôn bọn họ đều thì thầm với nhau là Tôn Mai và cái loại người như ông Tạ kia có lẽ là cũng không thể sinh ra một đứa trẻ thông minh lắm, nhưng mà ngay từ lúc đầu khi Khương Yến Đường đến trong thôn bọn họ lại được khen đến mức nở hoa.
Cụ thể là giỏi giang như thế nào thì mấy người ở nông thôn bọn họ cũng không hiểu rõ lắm bọn họ chỉ nghe nói Khương Yến Đường là đứa bé giỏi nhất trong mấy anh em lại còn được cha mẹ yêu quý nhất.
Được cha mẹ yêu quý nhất?
Đúng là khiến người ta câm nín…
Con ruột của mình thì không thích lại thích một đứa con của kẻ trộm, như vậy mà còn không phải là ngốc sao, nhìn xem Tôn Mai độc ác đến mức nào, người ta chỉ đối xử tốt với con trai ruột của mình thôi. Khương Lôi Ngạn không thể nói gì mà cứng họng: “……”
Không thể ngờ được, cái ông bác này lại có thể hỏi thẳng anh ta rằng có phải đầu óc của người nhà các cậu không bình thường lắm phải không, nếu không thì tại sao lại có thể không oán không hận mà nuôi con trai nhà người khác, lại còn nuôi dạy thành đứa bé giỏi nhất nữa, mấy người anh em các cậu kém đến mức nào chứ?
Khương Lôi Ngạn nghe xong cũng không cảm thấy tức giận, anh trai và cha của anh ta đầu óc có được hay không thì anh ta không biết nhưng mà anh ta cảm thấy có lẽ là đầu óc của mẹ anh ta không tốt lắm.
"Cháu muốn đi nhìn em trai ruột của cháu, bác có thể chỉ đường cho cháu được không?"
Khương Lôi Ngạn đi một đường đến nhà cũ của nhà họ Tô theo phương hướng ông ấy chỉ, may mắn trên đường anh ta còn gặp được những người tốt, anh ta đi theo bọn họ hỏi thăm tình huống của em trai ruột và em dâu, kết quả là tất cả mọi người trong thôn đều khen ngợi nói Tạ Minh Đồ lớn lên rất tuấn tú, còn biết sửa máy kéo, em dâu là cô gái đẹp nhất trong thôn, không chỉ biết nấu ăn ngon mà cô ấy còn có một tay giỏi thêu thùa, quần áo cô ấy tự làm rất đẹp. Khương Lôi Ngạn vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu, tưởng tượng đến em trai em dâu chưa gặp mặt sẽ có bộ dáng như thế nào?
Nghe lời nói của người dân trong thôn, trong đầu anh ta nháy mắt hiện ra khuôn mặt một đôi vợ chồng quê mùa giản dị sống ở nông thôn.
Em trai Tạ Minh Đồ, gầy gầy cao cao, khuôn mặt lầm lì, mộc mạc như người nhà quê, cười rộ lên đặc biệt chân chất, nghe nói là người đặc biệt nghe lời vợ và là một người lương thiện; em dâu Tô Hiểu Mạn, là cô gái đẹp nhất trong thôn, phỏng chừng có một đầu tóc dài đen óng, làn da rám nắng, rất là chăm chỉ, hai má rám nắng có hai đốm màu đỏ, khuôn mặt lớn lên rất dễ nhìn, cười rộ hiện lên hai hàm răng trắng muốt, có thể làm người hoa cả mắt, mở miệng sẽ kêu anh ta là anh trai chồng.
……
Cũng không trách trong đầu của Khương Lôi Ngạn sẽ có ý nghĩ này, lúc trước khi anh ta xuống nông thôn, nhìn thấy em gái em trai ở nông thôn không sai biệt lắm cũng chính là bộ dáng nhiệt tình như vậy.
“Cậu cứ đi về phía trước là được, nhảy qua cái mương kia, ai, hiện tại bọn họ còn vây quanh nhà bằng hàng rào tre, hẳn là nuôi gà vịt, bóng dáng ở trong sân chính là Tô Hiểu Mạn, cậu qua đi, tôi cũng không đi cùng cậu nữa vì còn có chút việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.