Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 242: Thiểu Năng Trí Tuệ




“Em dâu, em trông khác hoàn toàn với những gì anh tưởng tượng.” Bây giờ Khương Lôi Ngạn vô cùng chờ mong để thấy dáng vẻ của em trai mình trông như thế nào.
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, nói: “Thế anh đoán bộ dạng của em trai anh sẽ trông như thế nào?”
“Không đoán được, có thể là có chút giống anh đi, lúc anh mới đến, cũng đã nghe người trong thôn của các em nói như vậy.”
“Nói thật, người dân trong thôn của hai đứa đều rất thú vị, vừa rồi còn đến trước mặt anh hỏi….”
Tô Hiểu Mạn tò mò: “Nói gì vậy?”
Khương Lôi Ngạn tùy tiện nói: “Nói đầu óc của nhà họ Khương chúng ta có phải có vấn đề gì không, nuôi con cho người khác hơn mười năm cũng không phát hiện ra điều bất thường.”
“Còn là bị một….người phụ nữ nông thôn đùa giỡn lâu như vậy.”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm những việc như vậy, ai có thể nói rõ được chứ.
Cô nhận thấy anh hai nhà họ Khương đứng trước mặt mình này xác thật là một người vô cùng tùy tiện, trong lời nói còn mang theo một chút hả hê, dường như rất tán thành lời nói của người trong thôn nói đầu óc của người nhà bọn họ có vấn đề…..
Chẳng lẽ vốn anh ta không thích Khương Yến Đường sao?
Tô Hiểu Mạn không nhớ rõ anh hai Khương có tình tiết như thế nào trong nguyên tác, tất nhiên, bây giờ cốt truyện đã không biết bị lệch đến đâu rồi nữa.
Anh hai nhà họ Khương này thật đúng là một người vô cùng thú vị.
Tô Hiểu Mạn đoán rằng tính cách của ông anh này nhất định còn có chút e sợ thiên hạ không loạn, việc phát hiện thân thế trong nguyên tác, không phải đều là do anh ta cố ý điều tra đến cùng sau đó để lộ ra sao.
Nếu đầu óc của người nhà họ Khương đều có chút vấn đề thì đoán chừng trong nhà đó chỉ có ông anh hai này vẫn còn hơi chút tỉnh táo. “Vậy anh tốt nhất đừng đi gặp Tôn Mai, nếu không thì….” Nếu không, em lo rằng anh sẽ càng thêm nghi ngờ về việc đầu óc của người nhà mình có phải thật có vấn đề gì không.
Khương Lôi Ngạn sửng sốt, “Ồ? Nói như thế nào?”
“Tôn Mai chính là người phụ nữ đã trộm hoán đổi con của hai nhà, bây giờ đã bị bắt rồi.
Khương Lôi Ngạn: “Việc này anh biết, nhưng vậy thì sao?”
“Trước khi bà ta bị bắt, đã chạy đến chỗ ở của các thanh niên trí thức, to giọng hét lên nói với Khương Yến Đường rằng không thể để người khác cướp đoạt được thân phận bây giờ của anh ta, thân phận này là do bà ta vất vả lắm mới giúp anh ta đoạt được.”
Khương Lôi Ngạn: “……”
“Ngày mà bà ta bị cảnh sát bắt đi vẫn còn gân cổ nói với cảnh sát rằng bố con trai ruột của bà ta chính là quan lớn, các người không thể bắt bà ta, cẩn thận con trai của bà ta cho mấy người biết tay….. Khi nhắc lại mấy câu này, Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô không biết nên nhận xét như thế nào về việc này nữa.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao mọi người trong thôn coi người nhà họ Khương như kẻ nhiều tiền thích làm từ thiện như vậy.
Bây giờ người trong thôn vẫn đang chờ xem đầu óc của mấy người nhà họ Khương kia có phải thật sự bị lừa đá hay không, xem bọn họ có thể vì một đứa con trai không có quan hệ m.á.u mủ gì với mình mà thả Tôn Mai, người phụ nữ đã trộm con ruột của bọn họ ra không.
Thả cái người phụ nữ đã ngược đãi con ruột của bọn họ mười tám năm ra hay không.
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy thì…..Đầu óc của người nhà này đã ngu đến mức không có thuốc nào để chữa rồi.
Chuyện nông dân và con rắn cũng chỉ đến vậy mà thôi, nhỡ đâu còn muốn lấy lòng Tôn Mai, đưa bà ta về nhà hầu hạ cẩn thận, cảm ơn bà ta giúp bọn họ đổi được một một đứa ‘con trai’ thông minh như vậy ấy chứ.
Rốt cuộc…..Trước đó còn nghe nói trong số mấy anh em nhà họ Khương, chỉ có Khương Yến Đường là xuất sắc nhất.
Cho nên người nhà này chắc chắn là bị thiểu năng trí tuệ rồi.
“Anh cũng không cần cảm thấy em thêm mắm dặm muối bịa chuyện lừa dối anh, anh có thể tùy tiện đi hỏi một người trong thôn, hầu như cả thôn đều biết việc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.