Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 244: Hai Anh Em Đánh Nhau




Theo bản năng tự nhiên khiến anh không tin tưởng lời nói của người anh trai đột nhiên xuất hiện này.
Anh hai Khương cũng phát hiện ra sự khiêu khích và không phục trong lời nói của đứa em trai mới gặp này, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng thú vị, lúc trước anh ta và anh cả hình như cũng từng giống như vậy, nhưng mà bây giờ nhân vật phải thay đổi một chút.
Tính cách của đứa em trai này có chút hợp ý anh.
“Em trai, muốn so chiêu với anh của em không, đến đây để người anh trai này dạy em vài chiêu cơ bản, sau này có ích với em lắm.” Gặp được một đứa em trai như vậy, Khương Lôi Ngạn không kìm được muốn dạy dỗ nó một chút, ngày xưa anh cùng anh trai mình chính là Hỗn thế ma vương trong đại viện, cả cái đại viện đều không ai đánh thắng được bọn anh, nhưng sự truyền thừa này lại bị cắt đứt ở đứa em út Khương Yến Đường kia.
“Được thôi.” Tạ Minh Đồ gật đầu đồng ý.
Hai anh em ruột mới nhận lại nhau không bao lâu, nói chưa hết câu liền muốn tỷ thí võ nghệ.
Tô Hiểu Mạn quả thực không biết nói cái gì nữa: “……”
Anh em ruột vừa gặp mặt liền muốn đánh nhau, đây là muốn làm gì thế.
Thôi cứ mặc kệ hai người họ vậy, Tô Hiểu Mạn không cần đoán cũng biết, đoán chừng Tạ Minh Đồ nhà cô không phải đối thủ của anh hai Khương, người ta từng là người đã tập võ, cả người đều lộ ra sự hung mạnh như kia cơ mà.
Mặc dù vậy, chú báo nhỏ nhà cô cũng không yếu, con heo rừng mấy trăm cân đều có thể đập ngất, chỉ là đánh nhau…..không có kết cấu, quy tắc gì cả.
Tô Hiểu Mạn giả vờ bịt mắt lại, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn, trong hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cô chưa từng thấy hai người trực tiếp vung tay đánh nhau như vậy bao giờ.
Hai người đàn ông đánh nhau có gì đẹp mà xem……Nhưng mà thỉnh thoảng nhìn xem để thỏa mãn một chút trí tò mò của bản thân cũng không sao.
Nói tóm lại, tốt nhất vẫn là vẫn nên đem gà vịt và tiểu Hắc trong nhà chăm sóc tốt trước đã, kẻo xem trận đánh nhau khốc này xong, sẽ để lại bóng ma tâm lý trong tâm hồn non nớt của bọn chúng mất.
“Hai người muốn đánh nhau thì ra bên ngoài mà đánh, đừng đánh ở trong sân, dọa sợ gà vịt trong nhà giờ.” Còn có tiểu Hắc mới sinh ra không bao lâu, lại còn cả gà mái trong nhà nữa, mặc dù vẫn chưa bắt đầu đẻ trứng nhưng cũng không cần khiến chúng nó sợ đến nỗi chưa kịp đẻ trứng đã không dám đẻ.
Khương Lôi Ngạn: “……” Gà vịt trong nhà được đãi ngộ tốt như vậy sao?
Tạ Minh Đồ nhìn anh ta một cái, “……”
Địa vị của gà vịt nhà anh chính là cao như vậy đấy.
Hai người dẫn nhau ra ngoài.
Quả không hổ danh là hai anh em, chiều cao đều trên 1m8, ít nhất cũng phải cao 1m86, hai cặp chân dài nếu cùng nhau đi ra ngoài, cũng là một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, người có 1m6 mấy như Tô Hiểu Mạn đứng cạnh hai người họ luôn có một loại cảm giác nguy hiểm không giải thích được.
Dạo gần đây Tô Hiểu Mạn đang tập bài tập kéo duỗi, cô hy vọng bản thân có thể cao thêm mấy cm nữa, nhưng mà chuyện này xem chừng không có hy vọng gì.
Cô cũng không theo chân bọn họ ra ngoài mà đứng ở trong sân nhìn hai người đàn ông đánh nhau.
Hai người đàn ông cao to này đánh nhau đều không để ý gì cả, ít nhất Tô Hiểu Mạn nhìn một lát liền không muốn nhìn nữa, cô không đành lòng tiếp tục xem, bên tai vang lên đều tiếng đánh nhau ‘phanh phanh’ cùng với tiếng đập nhau của chân tay đánh vào da thịt.
Đây là kiểu anh em ruột gì thế, vừa gặp mặt liền muốn đánh nhau, rõ ràng lúc anh hai Khương mới đến đây nhìn trông hiền lành lắm mà.
Hy vọng anh ấy đừng ra tay quá nặng với em ruột của mình, dạo gần đây Tạ Cẩu Tử có hơi đắc ý kiêu ngạo, cũng nên anh ấy một bài học để giảm uy phong của anh.
Tô Hiểu Mạn quay đầu đi, sợ giây tiếp theo sẽ nhìn thấy hình ảnh Tạ Cẩu Tử bị anh hai Khương đánh cho tơi bời.
Trên thực tế, hai anh họ đánh nhau còn có chừng mực, Tạ Cẩu Tử nhà cô cũng rất lợi hại, anh hai Khương chưa chắc có thể dễ dàng đánh bại được cái người từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh dã man như Tạ Cẩu Tử.
Nhưng mà……
Em trai cuối cùng vẫn không thắng được anh hai Khương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đánh thua rồi.
Tô Hiểu Mạn: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.