Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 251: Suy Xét Không Chu Toàn




Người của hai nhà đều lâm vào tuyệt cảnh.
Lâm Bạch Tuấn lại khuyên nhủ: “Khương Yến Đường, cậu trở về với anh hai đi, dì Tạ nuôi cậu nhiều năm như vậy, khẳng định còn nhớ cậu, nếu mà cậu không quay về, không biết dì ấy lo lắng cho cậu nhiều như thế nào.”
Khương Yến Đường còn không có lên tiếng, Khương Lôi Ngạn nhưng thật ra nhíu mày, anh ta bị mấy lời Lâm Bạch Tuấn nói làm khó chịu.
“Anh hai, anh mang theo Tạ Minh Đồ trở về đi, cậu ta mới là em trai ruột của anh, em là một người ngoài, sao lại có thể xen vào gia đình mọi người.” Tuy rằng vừa rồi Khương Yến Đường cũng suýt chút nữa bị khuyên, đáy lòng hắn là muốn trở lại nhà họ Khương, lại vẫn không qua được cánh cửa kia trong lòng.
Hắn không phải con nhà họ Khương, như thế nào lại trở về được.
Lâm Bạch Tuấn ở một bên nóng vội thật sự, cảm thấy Khương Yến Đường thật đúng thằng ngu, hắn muốn cùng Khương nhị ca tiếp tục khuyên Khương Yến Đường.
Ai biết Khương Lôi Ngạn không khuyên hai câu, dứt khoát chuyển trọng tâm, “Được, vậy cậu đừng trở về nữa, vốn dĩ cậu không phải con nhà họ Khương chúng tôi.”
“Phí công nuôi dưỡng cậu mười mấy năm.”
Khương Lôi Ngạn là một thẳng nam, tính anh rất nóng, tính tình lớn, hoàn toàn làm không làm được cái loại việc dỗ dành khuyên bảo này, anh nói không muốn thì không muốn thôi, anh nói không phải con nhà họ Khương vì vốn dĩ cậu ta cũng không phải mà.
Kệ cậu ta, làm ra vẻ.
“Là tôi không suy xét chu toàn rồi, cha mẹ và anh ruột của cậu đều ở đây, cậu cũng nên đi theo bọn họ nói để tăng tình cảm, được, tôi đi đây.”
Cha kêu anh đưa Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường cùng về, có đứa không muốn còn đưa cái gì?
Đưa cái rắm, dù sao chuyện cũng không liên quan tới lão tử.
Lão nhị nhà họ Khương chính là loại tính cách này, sau khi nói xong liền sải bước mà rời đi.
Anh ta nói đi là thật sự đi luôn, Lâm Bạch Tuấn nhìn bóng dáng anh ta đều trợn tròn mắt.
Đại viện quân khu. “Nghe nói chưa? Nhà họ Khương đã xảy ra chuyện rồi đấy?”
“Nhà họ Khương nào cơ?”
“Còn có thể là nhà họ Khương nào nữa, là vị phía trên kia kìa.”
“Khương Yến Đường không phải là con ruột của nhà họ Khương? Là bị người ta lén tráo đổi đấy.”
“Cái gì, còn có thể có loại chuyện này sao?”
……
Chuyện nhà họ Khương bị lén tráo đổi con đã được lan truyền rộng rãi trong đại viện quân khu. Nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mà mọi người nghe nói về chuyện như vậy. Nghe nói con trai ruột chân chính của nhà họ Khương bị lén đánh tráo, bị một người phụ nữ ở nông thôn mang đi mất. Cậu ta bị đánh chửi từ nhỏ cho đến lớn.
Còn con trai ruột của người đàn bà ở nông thôn kia thì được Khương phu nhân, cũng chính là Tạ Nhã Tri, yêu thương nuông chiều mà nuôi lớn.
Con trai ruột của bà lại biến thành một đứa chân đất chỉ có trình độ văn hoá bậc tiểu học, phải làm ruộng ở nông thôn, còn cưới một cô vợ nhà quê nữa.
“Cười c.h.ế.t người, Tạ Nhã Tri ơi là Tạ Nhã Tri, đúng là đáng đời cô mà! Nhiều năm như vậy lại đi nuôi dưỡng con trai của người khác.” Uông Nhất Bình ở cùng một đại viện thực sự muốn cười vỡ bụng.
Trước giờ Uông Nhất Bình đều tranh đua với Tạ Nhã Tri. Chồng của hai người cùng cấp bậc nên bà cũng không sợ gì cả. Hai người đã ngầm tranh đấu gay gắt vô số lần, đấu con cái, đấu nhà cửa…… Cái gì cũng đều phải phân cao thấp với nhau.
Trước kia Tạ Nhã Tri luôn ở trước mặt bà nói là con trai út của mình thế này thế kia…… Ha ha ha, kết quả đứa con trai út này căn bản là không sinh ra từ bụng bà ta.
“Người phụ nữ Tạ Nhã Tri này đúng là trò cười mà! Ha ha ha, tôi còn chẳng đành lòng châm biếm bà ta nữa. Thảm, thật sự quá thảm mà! Con trai ruột của bà ta lưu lạc thành như vậy, thành một kẻ chân đất voi không có văn hoá rồi. Bà ta thì sao, lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ cho Khương Yến Đường thôi.”
“Sao lại có một người đáng thương như vậy cơ chứ?”
Trương Phi Kiều đang ngồi một bên cười cười gật đầu, “Ài, chuyện này của nhà họ Khương đúng là trò cười mà. Các bà vẫn chưa biết đúng không, tôi bên này có tin tức nội bộ đấy. Nghe nói lúc người đàn bà lén đổi con kia bị bắt lại thì còn luôn miệng nói cha của con trai ruột mình đang làm quan lớn đấy……”
“Còn nói là nhà họ Khương nhất định sẽ cứu bà ta ra nữa cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.