Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 254: Đầu Óc Có Bệnh




Hô hấp của bà ta như dừng lại một chút, trong lòng lập tức vui lên, cho rằng chuyện này cực kỳ ổn. Nhận Khương Yến Đường làm con nuôi rồi thì sau này thằng bé vẫn có thể tính là con cháu của nhà họ Khương.
Tuy rằng người đàn bà độc ác Tôn Mai kia dám lén tráo đổi con của mình, thế nhưng…… người đàn bà đó đã đưa tới cho bà ta một đứa con trai vô cùng ưu tú. Nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn luôn cảm thấy hãnh diễn khi có được một đứa con trai như vậy.
Thật sự là bà ta không đành lòng để đứa bé Khương Yến Đường kia phải chịu khổ ở nông thôn.
Nếu nhận thằng bé làm con nuôi rồi thì coi như bà ta có năm đứa con là được.
“Nhận Khương Yến Đường làm con nuôi?” Lúc Khương Lập Dân nghe được lời này từ Tạ Nhã Tri thì lập tức lắc lắc đầu, “Không được, sao có thể làm như thế chứ, nó là con trai của người phụ nữ họ Tôn kia mà.”
“Sao lại không được cơ chứ? Những chuyện kia là do người đàn bà kia làm chứ có phải do thằng bé làm đâu, nó chẳng biết chuyện gì cả. Nói thật thì tôi còn muốn cảm ơn người phụ nữ kia đấy, ít nhất bà ta cũng giúp tôi có được một đứa con trai ưu tú như vậy.”
“Sao bà có thể nói ra những lời như vậy được cơ chứ? Bà xem những tư liệu kia chưa, chẳng lẽ bà không đau lòng cho con trai ruột của mình một chút nào hay sao? Bà thử nghĩ xem con trai ruột của bà có thể chấp nhận được việc bà nhận Khương Yến Đường làm con nuôi hay không?”
“Sao nó lại không chấp nhận được? Bây giờ chúng ta đã đón nó và cô vợ kia của nó vào trong thành rồi, so với chỗ mà nó lớn lên từ nhỏ thì tốt hơn nhiều. Đến lúc đó chúng ta an bài một công việc đàng hoàng cho hai vợ chồng nó, nó còn cái gì mà oán trách nữa?” Tạ Nhã Tri không cảm thấy quyết định này có gì không tốt cả. Khương Yến Đường đã sống ở nhà họ Khương mười mấy năm, đã là một phần tử của nhà họ Khương bọn họ, nhận làm con nuôi cũng chẳng sao cả.
Mà con trai ruột thì bà ta cũng sẽ không bạc đãi nó, sẽ tìm cho nó và cô vợ ở nông thôn kia của nó một công việc đàng hoàng, bọn họ còn gì không thỏa mãn nữa?
“Bà, Tạ Nhã Tri, sao bà có thể ngang bướng hồ đồ như vậy cơ cứ? Bà có tin là nếu bà làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ làm loạn cái nhà này lên không?” Khương Lập Dân lắc lắc đầu. Cả đời này ông không làm chuyện gì sai, lại không nghĩ rằng con cái trong nhà sẽ gặp phải loại chuyện này. “Sao bà có thể đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy cơ chứ?” “Khương Lập Dân, nói gì đi nữa thì Yến Đường cũng là đứa con trai mà chúng ta nuôi dưỡng mười mấy năm cơ mà! Nó đã gọi ông là cha mười mấy năm rồi, ông không thể làm tròn trách nhiệm của người cha với thằng bé một chút hay sao? Dù người ngoài có nói thằng bé không phải là con trai của chúng ta, thế nhưng ông thật sự có thể nhẫn tâm để nó trở lại cái loại gia đình đó hay sao?”
“Nhà ta cũng chẳng khó khăn gì, nuôi thêm một đứa con thì có làm sao?”
“Ông để lão nhị đi đón Tạ Minh Đồ đi, bảo nó nhất định phải đưa Yến Đường cùng về đây. Nếu không đưa được Yến Đường về thì tất cả bọn chúng cũng đừng có mà trở lại!”
*
“Chó má, nó còn chẳng bằng lòng trở về…… bảo con đi khuyên ư? Con tuyệt đối không đi đâu! Mẹ con còn nói như vậy nữa, đầu óc của bà ấy bị lừa đá rồi hả? Cha nói xem mẹ có tiện không cơ chứ, nuôi con cho người ta thì không nói, con trai ruột cũng chẳng thèm để tâm……”
Khương Lập Dân nhíu mày: “Sao con lại nói mẹ mình như vậy được?”
“Dù gì thi con cũng không khuyên đâu, con chỉ đón em trai với em dâu trở về thôi. Nếu mẹ không cho bọn con vào nhà thì con dẫn hai đứa cùng đến nhà ông bà nội là được.” Khương Lôi Ngạn trực tiếp cúp điện thoại.
Trong điện thoại cha anh lại muốn anh đi khuyên bảo rồi đưa Khương Yến Đường về nhà, mẹ ruột của anh còn nói nếu không đưa Khương Yến Đường về thì tất cả bọn họ cũng đừng trở về nữa cơ chứ.
Khương Lôi Ngạn cười lạnh vài tiếng, cảm thấy đầu óc của mẹ mình đúng là có bệnh mà.
Coi Khương Yến Đường như bảo bối, những đứa con khác của nhà họ Khương như bọn họ thì bỏ mặc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.