Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 261: Ra Oai Phủ Đầu




Khương Lập Dân nghe vậy thì nhíu mày nói: “Lúc này con còn gọi chúng ta là chú với dì à, phải gọi bố mẹ.”
Tạ Minh Đồ khẽ liếc mắt nhìn Khương Yến Đường một cái, lớn tiếng nói: “Cháu cũng không có người anh trai như vậy, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có.”
Ý của anh chính là nếu như hai vợ chồng họ nhận Khương Yến Đường là con nuôi, như vậy anh cũng sẽ không nhận hai vợ chồng nhà họ Khương là bố mẹ.
Có tôi thì sẽ không có anh ta.
“Thằng bé này, con nói vậy là có ý gì?” Tạ Nhã Tri nghe vậy thì càng không hài lòng với đứa con ruột xa lạ này, lạnh giọng nói: “Con nói, con không muốn một người anh trai như này? Vậy có phải con còn không muốn nhận người làm bố làm mẹ như chúng ta không?”
“Dì Tạ, vừa rồi cháu cũng đã nói rất rõ ràng.” Dáng đứng của Tạ Minh Đồ thẳng tắp, thân hình của anh thật cao gầy, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ thanh nhã trước mặt mình.
“Con mới về liền phải nói chuyện với bố mẹ ruột của mình như vậy sao? Giáo dưỡng của con đâu rồi?” Tạ Nhã Tri cao giọng nói, chồng bà ta thường xuyên bận việc không ở nhà, Tạ Nhã Tri đã quen với việc tự mình quyết định mọi việc trong nhà, rất ít có người dám trái ý với bà ta như vậy.
Rõ ràng mọi thứ đều diễn ra theo đúng chiều hướng mà bà ta đã đặt ra, nhận về đứa con trai ruột ở nông thôn, nhận đứa con Khương Yến Đường mà bà ta nuôi dưỡng nhiều năm làm con nuôi, như vậy đối mọi người đều vui vẻ, ai ngờ đứa con út mới nhận về này, vừa mới về đã muốn chống đối bà ta.
Khương Yến Đường chen vào nói: “Mẹ, mẹ đừng trách em ấy, em ấy không muốn nhận người anh trai như con cũng là có nguyên do cả…..”
Ai có thể biết được chỉ trong vài tháng ngắn ngủi này, ở làng Kiều Tâm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, những khúc mắc giữa anh ta cùng Tạ Minh Đồ, Tô Hiểu Mạn cũng không biết bắt đầu nói từ đâu nữa.
Tạ Minh Đồ thản nhiên nói: “Đúng là không có ai dạy dỗ cháu cả.”
Vẻ mặt Khương Lập Dân cực kỳ nghiêm túc, ông cũng không biết phải trách ai nữa, lúc trước ông đã khuyên vợ mình đừng làm ra chuyện như vậy rồi, đứa con trai út này của bọn họ sẽ không đồng ý……Mặc dù trong lòng ông ta có chút trách vợ mình nhưng mà bây giờ cũng không khỏi oán trách đứa con trai út mới quay về nhà này. Sao nó có thể ăn nói thẳng thừng như vậy chứ, lại có thể đối xử thô lỗ với mẹ ruột của mình như thế chứ.
“Sau khi vào nhà họ Khương thì phải tuân thủ quy tắc của người nhà họ Khương.”
“Nghe lời dạy dỗ của mẹ mình.”
Tôn HIểu Mạn nắm lấy tay tạ Minh Đồ, cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ gia đình như vậy không nhận cũng chẳng sao, trở về để chịu sự khinh thường này sao, bộ dạng cao cao tại thượng này của Tạ Nhã Tri còn khiến người bực mình hơn so với Tôn Mai nhiều.
Cô cầm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Minh Đồ, châm biếm nói: “Gia đình họ Khương mấy người có thể có quy tắc gì chứ? Coi con trai của kẻ trộm con trai ruột của mình như bảo bối, lòng dạ mấy người thật rộng lượng, mặc kệ con ruột của mình lớn lên như trâu như chó trong nhà người khác, ngày ngày bị người mắng chửi đánh đập…..”
“Mấy người có phải còn muốn đi cảm ơn Tôn Mai đã giúp các người đổi một đứa con trai quý giá như vậy về nhà không? Đầu óc bị lừa đá cũng không ngu ngốc như vậy.”
“Các người có nghe Tôn Mai nói gì chưa? Tôi phí công giúp người ta nuôi đứa con trai? Lúc ban đầu khi đem nó và con ruột tôi đổi cho nhau thì tôi nên bóp c.h.ế.t nó đi cho rồi.”
“Người ta muốn bóp c.h.ế.t con trai ruột của các người, vậy mà các người lại đem con trai của người ta cung phụng như bảo bối.”
“Người nhà họ Khương các người quả thực là quá buồn cười, người phụ nữ độc ác như Tôn Mai còn hiểu được yêu thương con ruột của chính mình, haha, còn biết giúp con ruột của mình cướp được cái ‘thân phận’ giàu có này, mà người như hai ông bà căn bản không xứng đáng làm bố mẹ của người khác, hành động này của các người thật làm chúng tôi cảm thấy buồn nôn!”
Tạ Nhã Tri bị lời nói của cô làm cho tức giận đến trợn to hai mắt “Cô cô cô……”
“Sao cô có thể nói lời như vậy với bề trên của mình hả?” Khương Lập Dân gầm lên nói, sải bước đến trước mặt Tô Hiểu Mạn, giơ tay muốn tát cho cô một cái.
“Tôi phải thay bố mẹ cô dạy dỗ cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.