Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 271: Mập Mờ




Ông nội Khương thành thành thật thật nói: “Lúc còn trẻ tôi chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn bà cả.”
Bà nội Khương thở dài một hơi: “Nếu lúc còn trẻ ông biết nói chuyện ngọt như vậy thì tốt rồi.”
Ông nội Khương cũng thở dài một hơi: “Đây còn không phải là do chung sống nhiều năm như vậy bị bà áp bức mà ra sao…… Phải có gà thì mới có trứng được chứ.”
“Tiểu Đồ, Tiểu Ngạn, các cháu còn không mau học chút đi, học để sau này biết cách dỗ mấy cô gái nhỏ vui vẻ như thế nào……”
“Tiểu Đồ thì không cần học đâu, ông thấy cháu lợi hại hơn các anh của cháu nhiều, vợ cũng đã có rồi.”
……
*
Sau khi trò chuyện cùng ông bà nội, ban đêm trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ, lúc này hai ông bà đã đi ngủ. Ông nội Khương và bà nội Khương luôn luôn thức dậy từ sớm, đi ngủ cũng rất sớm.
Tô Hiểu Mạn mở cửa sổ ra nhìn sao trời bên ngoài, thời đại này vẫn chưa bị ô nhiễm nhiều nên không khí cực kỳ tươi mát. Cả một bầu trời đêm trong suốt có thể thấy được rất nhiều những ngôi sao nhỏ lấp lánh khiến người ta cảm giác như cả tâm hồn được thả lỏng vậy.
Vừa đến đêm, chuyện xảy ra ban ngày lại bắt đầu không tự giác nảy lên trong lòng, Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ. Vốn dĩ cô có chút lo lắng cho anh, nhưng lại thấy Tạ Cẩu Tử dường như chẳng có việc gì cả, khóe miệng còn mang theo ba bốn phần ý cười.
Đẹp trai soái khí, ánh mắt ôn nhu say lòng người. Nếu ban ngày cứ như vậy mà thả người này đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ lừa được rất nhiều mấy cô gái nhỏ.
Trông anh có vẻ vô cùng cao hứng, có thể thấy được anh thực sự rất thích ông nội Khương. Chuyến đi trở về nhà họ Khương lần này thật ra cũng không phải là một sai lầm. Ít nhất thì Tạ Minh Đồ đã có được ông bà nội vô cùng yêu thương anh, còn có một người anh hai thú vị nữa.
Chuyện trên đời luôn là như vậy, không có gì là thực sự hoàn mỹ cả, làm việc tốt thường rất gian nan.
“Tiểu Đồ Tiểu Đồ Tiểu Đồ……” Tô Hiểu Mạn giống như cái máy đọc lại, dùng ngữ điệu ban ngày của ông bà nội để gọi Tạ Minh Đồ. Tạ Minh Đồ vừa nghe thấy cô gọi mình liền lập tức đi tới ôm cô vào trong ngực. Anh ôm cô hệt như một chú chó lớn dính người vậy, còn cọ cọ trên vai cô nữa.
“Mạn Mạn.” Mỗi lần đối phương gọi mình là Mạn Mạn thì Tô Hiểu Mạn thực sự rất muốn phỉ nhổ sao anh không gọi là Mau Mau luôn đi, thế nhưng cô vẫn chỉ nghẹn mấy lời này lại chứ chưa dám nói ra miệng. Lỡ như lúc nói ra thật mà Tạ Cẩu Tử cho rằng cô không nói đùa, ngày nào cũng gọi cô là Mau Mau thì tâm hồn cô sẽ tan vỡ mất.
“Mỗi khi nghe ông bà gọi anh là Tiểu Đồ thì anh có cảm giác gì?”
Tạ Minh Đồ cười, “Thật sự rất vui vẻ.”
Tô Hiểu Mạn chớp chớp đôi mắt, buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy chột dạ chút nào sao?”
Đỉnh đầu Tạ Minh Đồ hiện lên ba dấu chấm hỏi: “???”
“Tiểu Đồ Tiểu Đồ Tiểu Đồ, thỏ con thỏ con thỏ con…… Anh biết không? Lúc nghe ông bà nội gọi anh như vậy, em luôn muốn bảo anh đi bắt thỏ trắng nhỏ cho em đấy. Anh tiêu diệt nhiều con thỏ như vậy, anh có cảm giác chột dạ khi bắt nạt đồng loại không hả?” Tô Hiểu Mạn vừa nói vừa chọc chọc n.g.ự.c anh.
Tiểu Đồ, thỏ con, sát thủ diệt thỏ.
Tạ Minh Đồ vô cùng bình tĩnh: “Không có.”
Anh không phải là thỏ con.
Tạ Minh Đồ bắt bàn tay đang tác quái của Tô Hiểu Mạn, ôm lấy vòng eo của cô rồi đè cô lên giường, trán kề trán, giọng nói nghèn nghẹn vang lên: “Mạn Mạn mới là thỏ con.”
“Em tên là Tô Hiểu Mạn, kiểu gì cũng không phải là con thỏ. Tiểu Đồ, anh nói đúng không? Thỏ nhỏ à, anh mới là con thỏ đấy.”
Thỏ con ăn ngon thật.
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, cười cười dung túng cô, anh hung hăng cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi cô, “Được được được, anh là thỏ con. Mạn Mạn à, em thích thì cứ gọi anh là thỏ con đi, thỏ con thích nhất ăn cỏ xanh Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hai má cô không nhịn được mà nóng lên. Hô hấp của đối phương cứ vậy mà mạnh mẽ phả vào má cô, có chút ngứa, cũng làm bầu không khí càng ngày càng trở nên mập mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.