Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 290: Cuối Cùng Cũng Cảm Nhận Được




“Ông nội của cháu bây giờ cứ như trẻ con vậy. Hôm nay nhà họ Vương bên cạnh còn mách tội ông nội của cháu với bà đấy, chọc cho ông Vương bên đó tức giận không chịu nổi……” Bà nội Khương lôi kéo Tô Hiểu Mạn ở nhà, cười cười chê bai ông nội Khương trẻ con.
Đã cùng nhau sinh sống vài chục năm rồi, hiện giờ cũng chỉ còn lại có chê bai, vô cùng chê bai.
Trong miệng bà thì chê bai thật, nhưng ý cười trên mặt lại càng ngày càng ngọt ngào.
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Bà nội, Minh Đồ thật sự rất giống ông nội đấy ạ.”
Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào về quan hệ giữa ông nội Khương và Tạ Minh Đồ nữa. Tóm lại là hai ông cháu này chơi cùng nhau thì quả thực chính là rắn chuột một ổ, không không, là cấu kết với nhau làm việc xấu, không không không, bọn họ chỉ là quan hệ ông cháu giản dị tự nhiên mà thôi.
“Giống, thực sự rất giống.” Bà nội Khương híp mắt nhớ lại về ông Khương hồi còn trẻ, cũng giống như ruồi bọ ong ong ong vây quanh người bà như vậy. Khi đó không thể nói mấy lời ngọt ngào, chỉ có thể liên tiếp ngây ngốc mà giúp bà làm việc.
Không giống hiện tại, trong miệng không lúc nào ngừng nghỉ, trước mặt bọn trẻ mà không lải nhải bà vài câu thì không phải là Khương Nhược Quân.
“Hiểu Mạn, cháu phải quản lý thằng bé chặt vào nhé? Bà chỉ sợ sau khi thằng bé trưởng thành thì sẽ giống như ông nội cháu ấy, miệng không bao giờ ngừng, nghe mà phiền muốn chết. Nói ông ấy vài câu là ông ấy lại giận.”
“Bà nội, đó là ông nội yêu bà đấy ạ.”
Bà nội Khương không nhịn được cười ra tiếng, “Ông ấy giận bà thật, nhưng chỉ cần bà và các cháu nói mấy câu là ông ấy lại cao hứng ngay ấy mà. Vẫn tụi trẻ mấy đứa khiến cho người khác yêu thích.”
Bà nội Khương đứng lên, đi tới chỗ ngăn tủ tìm ra một hộp gỗ nho nhỏ rồi mở ra ngay trước mặt Tô Hiểu Mạn. Trong hộp là một miếng lụa mềm màu vàng kim lót bên dưới, trên tấm lụa là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc. Bà nội Khương cầm vòng ngọc đeo lên cổ tay Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn ngơ ngẩn, “Bà nội, bà đây là……” Đây là một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc, màu xanh cực kỳ trong, trông cực kỳ đẹp. Đây chính chính là phỉ thúy chất lượng tốt nhất. Hiện tại phỉ thúy vẫn chưa đáng giá bao nhiêu, chờ đến sau này thì giá trị của nó tuyệt đối sẽ không dưới tám chữ số.
“Tặng cho cháu.”
“Sao cháu có thể nhận món quà quý như vậy được……”
Bà nội Khương oán trách mà nhìn cô một cái, “Cháu là cháu dâu của nhà họ Khương chúng ta, đương nhiên là phải tặng cho cháu rồi. Chỗ này của bà nội cũng chẳng có thứ gì tốt, đây coi như là tâm ý của bà đi.”
“Đứa nhỏ Tiểu Đồ này lúc còn nhỏ đã khổ lắm rồi. Hy vọng sau này cháu sẽ hiểu và bao dung nó hơn, hai đứa các cháu nhất định phải bầu bạn với nhau cả đời đấy nhé. Nếu sau này có chuyện gì khiến hai đứa cãi vã thì cũng không nên để lâu trong lòng……” Bà nội Khương nắm lấy tay cô, trong miệng lải nhải nói.
“Cháu chưa nhìn thấy thằng bé yêu thích và dính lấy cháu thế nào thôi. Anh trai thằng bé nói nó chưa đủ hai mươi tuổi đã khiến nó tức giận đến đỏ cả mắt rồi, thằng bé chỉ hận không thể đem vợ mình trói vào bên người thôi. Bà nội tặng cho cháu cái vòng tay này chính là muốn giữ chặt cháu lại bên người cháu trai bà, về sau hai người không rời không bỏ.”
Mắt Tô Hiểu Mạn nóng lên, gật gật đầu. Cô chợt nghĩ tới Tạ Minh Đồ, lại không nhịn được mà cười.
“Cháu nhất định phải gả cho thằng bé, cả đời làm vợ của nó nhé.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, cô cũng nắm lấy tay bà nội Khương.
Tay của bà nội Khương đã rất già nua, chỉ còn lại có xương cốt cứng rắn. Làn da khô gầy giống như vỏ cây bao lấy xương cốt phía dưới, thế nhưng lại rất là ấm áp.
Tô Hiểu Mạn ôm lấy bà nội Khương trước mặt, gác đầu lên trên vai bà, hai người thân mật mà dán lấy nhau.
Giống như Tạ Minh Đồ thích ông nội Khương, cô cũng thực sự rất thích bà nội Khương. Từ nhỏ đến lớn, Tô Hiểu Mạn cực kỳ phản cảm với hai từ "bà nội" này bởi cô chưa từng được cảm nhận tình yêu thương đến từ bà nội.
Cuối cùng thì bây giờ cô cũng cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.