Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 309: Hồi Tưởng Lại Quá Khứ




Tạ Nhã Tri bị ông hỏi tới cứng miệng, ngẩn ra, cùng với đó trên mặt mất hết huyết sắc, cả đời này, bà ta cũng không biết bản thân mình đã tạo ra cái nghiệt gì, con ruột dần dần xa cách với bà ta, mà đứa con trai được cưng lại không phải là con trai ruột của bà ta.
…. Vì sao trước kia bà ta cưng chiều Khương Yến Đường như thể bị trúng tà vậy?
Là bởi vì lão đại và lão nhị quá nghịch ngợm ư?
‘Mẹ, anh cả anh hai lại bắt nạt con.”
“Mẹ, anh cả anh hai…”
….
Tạ Nhã Tri cố gắng hồi tưởng lại quá khứ, càng nhớ lại càng có một suy đoán đáng sợ, liệu có phải Khương Yến Đường đã sớm biết hắn không phải là con trai ruột của bà ta hay không? Vậy nên mới cố ý ly gián mối quan hệ giữa bà ta và con trai ruột?
Lúc nhớ đến những lời làm chứng về Tôn Mai đó, mẹ ruột của hắn đã như thế, liệu có phải là hắn cũng như thế hay không?
Sau khi hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, không có cách nào vãn hồi được nữa.
Trước khi thấy được những hành động đó của Tôn Mai còn tốt, hiện tại càng nghĩ lại Tạ Nhã Tri càng cảm thấy Khương Yến Đường khiến bà ta cảm thấy khó chịu.
Vì sao mà bà muốn nuôi con thay cho một người phụ nữ như vậy chứ?
Người phụ nữ kia đã từng đối xử với đứa con trai ruột của bà ta như vậy!
Hai mắt Tạ Nhã Tri đẫm lệ m.ô.n.g lung, tinh thần mơ màng hồ đồ, bà ta ôm túi quần áo trong ngực, đột nhiên không muốn về nhà đối mặt với Khương Yến Đường.
Bà ta đã cho người này mười tám năm cưng chiều thiên vị, không thua thiệt hắn chút nào, mà bà ta thua thiệt với đứa trẻ khác, là con trai ruột của bà ta.
“Khương Lập Dân, chúng ta không cần nhận con nuôi đúng không?” Tạ Nhã Tri lẩm bẩm nói: “Mấy đứa con ruột của mình còn chưa nuôi tốt thì nhận con nuôi lào sao mà nuôi nổi.”
“Tôi cần nhiều con trai như vậy làm gì.’
“Vì sao mà tôi còn phải nuôi con cho người khác?”
Khương Lập Dân lắc đầu: “Nhận thì nhận, đâu ra nhiều thay đổi thất thường như vậy, bà lại đi tìm người để giải thích một lần nữa?”
“Để nó dọn đi đi thôi, nhiều năm như vật Tạ Nhã Tri tôi có lỗi với những đứa con khác, nhưng trước nay lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nó.” “Các người để tôi giữ một cái buông một cái, nhưng mà nhìn thấy nó tôi luôn nghĩ tới một đứa khác, tôi nghĩ đến tôi đối đãi nó bao nhiêu năm qua như thế nào, sẽ lại nghĩ đến bao nhiêu năm qua con trai ruột của tôi sống như thế nào.”
“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.”
Khương Lập Dân: “Trước đó bà không nghĩ kĩ, hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Tôi không phải là một người mẹ tốt, trước đó tôi cho rằng có thể bù đắp cho nó, tôi có thể cho nó rất nhiều rất nhiều thứ.”
“Tôi cho rằng chuẩn bị thật nhiều đồ vật cho nó, chuẩn bị công việc cho nó, để nó và con dâu ở lại trong thành phố, tôi cho rằng nó sẽ vừa lòng.
“Nhưng nó lại không cần bất cứ thứ gì cả.”
Khương Yến Đường ở lại nhà họ Khương một mình, hôm nay hai vợ chồng Khương Lập Dân rời đi cũng không gọi hắn theo, bầu không khí trong nhà càng ngày càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trước kia Tạ Nhã Tri luôn cẩn thận chăm sóc quan tâm hết thảy mọi việc về hắn, hiện tại bà thường xuyên nhìn thẳng vào hắn mà ngây ra.
Khương Yến Đường biết bà đang nghĩ về ai.
Bà vừa nhìn thấy hắn, sẽ nhớ tới Tạ Minh Đồ, đứa con ruột thật sự của bà, đứa trẻ sinh ra trong một cái mùa đông rét lạnh rồi bị người ta trộm đánh tráo.
Đứa con trai này từ nhỏ đã xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, người thôn Kiều Tâm vừa mới thấy, đều nói rằng anh là phúc oa, giống hệt như những đồng tử ngồi dưới Quan m nương nương, rất nhiều người hoài nghi anh không phải con nhà họ Tạ”

Sau khi lớn lên thì dung mạo bình thường, lôi thôi lại nghèo túng, cốt xấu như sài, nhận hết khắc nghiệt bạc đãi từ mẹ nuôi.
“Thôn Kiều Tâm thế nào?”
“Trong nhà Tô Hiểu Mạn có mấy người? Người trong nhà cô ta đối xử với thằng bé như thế nào?”
“Tình cảm của chúng nó có tốt không?
“Nó thích ăn cái gì?”

Bà bắt đầu nói bóng nói gió trước mặt hắn tìm hiểu những chuyện về đứa “con ruột.”
Trước kia người được đãi ngộ này không phải là Khương Yến Đường, hắn mới là người bị đi tìm hiểu kia, hiện tại thì mọi chuyện đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.