Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 313: Vóc Dáng




Tạ Minh Đồ cau mày kéo quần áo trên người. Bây giờ anh mới nhận ra rằng có thể là mình hơi gầy chút, rất gầy. Bộ quần áo dành cho người cao 1m85 này mặc lên người anh, chiều dài thì đủ nhưng độ rộng thì…… quá là rộng mà.
Anh liếc liếc sang mấy người bên cạnh nhìn thử, hình như chẳng có ai mặc quần áo mà bị rộng như anh cả.
Đương nhiên, cũng chẳng có mấy người có thể so được với chiều cao của anh.
Kích cỡ của quần áo dành cho người cao 1m85 vốn dĩ đã rất lớn.
Trong lúc anh đang hâm mộ người khác mặc vừa quần áo thì ánh mắt của những người đàn ông mặc quân trang xanh lục khác cũng nhịn không nổi mà dừng lại ở trên người anh.
Thời thiết thì lạnh lẽo, thế mà người này lại có thể mặc ít quần áo đến nỗi lộ ra eo thon chân dài như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta không mặc thêm quần áo lông hay quần lông bên trong hay sao?
Lại hướng mắt nhìn lên trên mặt anh, ôi trời ơi. Không ít người đều đang suy nghĩ trong lòng, có phải là người này đi nhầm chỗ không vậy?
Cậu ta phải đi làm lính văn công mới đúng!
Vốn dĩ lúc những người này mặc quân trang xanh lục ở nhà thì trông rất là ổn, đều cho rằng bản thân mình vô cùng anh tuấn tiêu sái, ai biết vừa tới chỗ để người nhà tiễn đưa này.
—— bỗng nhiên hối hận vì đã để bạn gái tới đây tiễn mình.
Rõ ràng là thời gian ly biệt cơ mà, ánh mắt của bạn gái mình cũng không nên bay tứ tung khắp nơi như thế chứ!!!!
Đồ ngốc kia hẳn là không mặc áo lông quần lông, đợi chút nữa sẽ lạnh như một tên cún ngốc cho mà xem! Tô Hiểu Mạn nhón chân chỉnh lại mũ cho Tạ Minh Đồ một lần nữa. Hôm qua cô đã giúp Tạ Cẩu Tử cắt tóc. Từ sau khi hai người bọn họ quen nhau thì đầu tóc của Tạ Minh Đồ đều là do cô cắt, đương nhiên, có vẻ như cũng chỉ có cô mới cắt tóc cho Tạ Cẩu Tử.
Cắt ngắn hơn một chút là càng có vẻ phấn chấn oai hùng hơn rồi.
Hôm nay thay bộ quần áo này thì càng đẹp trai không rời nổi mắt. Khuôn mặt này, vòng eo này, cặp chân này nữa. Tô Hiểu Mạn nghĩ đến đây thì chân cô hơi mềm trong chốc lát.
Đừng tưởng thằng nhóc này eo thon mà nhầm, chỉ có cô biết rõ vòng eo này mạnh mẽ đến mức nào.
Tô Hiểu Mạn không nhịn được ngáp một chút, căn bản là đêm qua cô ngủ không ngon được. Nghĩ tới việc hai người sắp phải cách xa là cô lại mềm lòng để cho tên cún thối này tùy ý lăn lộn mình. Tô Hiểu Mạn tự trách mình đã mềm lòng với anh.
Tên cún xấu xa này đâu có đáng thương chút.
Cố ý lăn lộn cô rõ lâu. Nhớ tới mình đang ở nhà ông bà nội nên Tô Hiểu Mạn cố gắng nhịn không kêu ra tiếng, thế nhưng Tạ Minh Đồ không thể nào cứ như vậy mà buông tha cô, cương quyết muốn nghe cô khóc. Sau khi bị anh bắt nạt làm khóc lóc rõ lâu, Tô Hiểu Mạn cực kỳ muốn hành hung anh.
Nếu không phải sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy anh mặc quân trang thực sự quá đẹp trai, đẹp tới nỗi cô hết cả tức giận thì căn bản là cô đã không thèm quan tâm đến anh nữa rồi.
Sang năm nhất định sẽ bảo anh mặc như vậy đi chụp ảnh để đăng ký kết hôn.
Đã tới thời điểm phải chia ly, Tạ Minh Đồ ôm cô vào trong ngực, Tô Hiểu Mạn cũng ôm lấy eo anh. Sắp đến lúc chia xa, Tô Hiểu Mạn bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không nỡ, bọn họ sắp phải tách ra rồi. Từ sau khi cô tới đây thì Tạ Minh Đồ vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ phải tách nhau ra.
Tô Hiểu Mạn vùi đầu vào n.g.ự.c anh cố gắng nén nước mắt lại. Chuyến đi này của anh cũng không thể mang thêm quá nhiều thứ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là những đồ vật thống nhất nên Tô Hiểu Mạn cũng không thể làm gì khác ngoài thêu vài chữ lên quân trang được phát của anh.
Cô thêu ba chữ Tạ Minh Đồ lên sườn áo của anh.
Tạ Minh Đồ cũng không muốn đổi tên, anh không quá tình nguyện sửa họ thành họ Khương. Đương nhiên, anh cũng không lấy họ Tạ theo những người nhà họ Tạ.
Tạ Minh Đồ đã giải thích với cô rằng họ Tạ của anh không phải theo họ bố cũng chẳng phải là cùng họ mẹ, giữ nguyên họ này chỉ bởi vì năm đó anh được sinh ra ở trấn Tạ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.