Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 318: Nhớ




Trên giường có thêm một cái chăn nữa. Vốn dĩ lúc cô và Tạ Cẩu Tử ngủ cùng nhau thì một chiếc chăn là đủ rồi. Bên người có sẵn một cái lò sưởi nóng hừng hực, Tô Hiểu Mạn chỉ cần rúc vào trong lòng ngực anh thì sẽ không cảm thấy rét lạnh chút nào nữa rồi.
Anh còn che chân cho cô, trong miệng không ngừng gọi Mạn Mạn Mạn Mạn, ôm cô vào trong ngực, thi thoảng còn tìm cơ hội để lén hôn trộm cô nữa.
Trước kia cô luôn cảm thấy cái tên cún ngốc ồn ào này ngày nào cũng gọi Mạn Mạn đến mức phiền toái, bây giờ thì lại cực kỳ nhớ nhung giọng nói kia, muốn nghe anh gọi cô là Mạn Mạn.
Khi ngủ một mình, trên giường có hai cái chăn rồi mà vẫn sợ lạnh. Tay chân Tô Hiểu Mạn lạnh lẽo, rất khó sưởi ấm nên cả đêm hôm qua cô lạnh tới nỗi ngủ không ngon. Hôm nay trước khi ngủ cô đã đun một ấm nước đổ vào túi để làm thành túi giữ nhiệt nhét ở dưới chăn.
Cô rúc vào trong hai cái chăn trên giường, dù đã quấn kín mít cả người nhưng vẫn cứ cảm thấy lạnh, đáy lòng khát vọng một thứ gì đó ấm áp hơn bao quanh cô.
Rõ ràng trước kia ngủ một mình hai mươi mấy năm cũng không cảm thấy không thoải mái, bây giờ thì cứ cảm thấy như thiếu mất thứ gì vậy.
—— Thực sự là rất nhớ anh.
*
Việc huấn luyện mỗi ngày đều cực kỳ gian khổ, ban ngày là thể năng, ban đêm là văn hóa. Tạ Minh Đồ học thực sự rất nghiêm túc, cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ là trước khi đi ngủ vẫn luôn nhớ tới Mạn Mạn của mình. Trong lòng anh vẫn luôn chờ mong lần gặp mặt vào bảy ngày sau.
Ở chỗ này không thiếu đồ ăn, được ăn uống cho tới khi no bụng thì thôi. Ban ngày là huấn luyện sức mạnh nên mới qua mấy ngày mà Tạ Minh Đồ đã cảm thấy thân hình của mình rắn chắc hơn không ít. Những người khác mệt tới mức phải kêu cha gọi mẹ nhưng thực ra anh cảm thấy có thể tăng lượng huấn luyện thêm một chút nữa.
Bởi vì biểu hiện quá mức ưu tú nên ba ngày sau anh đã được điều động tới tổ thứ nhất. Việc huấn luyện khó khăn gấp mấy lần chỗ cũ, đã vậy huấn luyện viên còn cố ý “chăm sóc” nhân tài như anh, Tạ Minh Đồ bắt đầu ngày ngày cắn răng kiên trì tập luyện.
Chờ đến khi gặp Mạn Mạn chính là dộng lực để anh cắn răng kiên trì huấn luyện.
Một tuần trôi qua, thật vất vả chờ đến nửa ngày nghỉ ngơi, Tạ Minh Đồ không chờ được Mạn Mạn yêu dấu mà chỉ nhận được một tin dữ khiến anh tan nát cõi lòng. “Thằng nhóc thúi, tới đó rồi thì phải rèn luyện cho tốt đấy! Mạn Mạn thì cứ yên tâm giao cho ông bà nội giúp cháu chăm sóc, chờ ba tháng sau rồi hẵng gặp mặt.”
Ông nội Khương hừ hừ mấy tiếng, nghĩ thầm mới rời đi mấy ngày đã cho cháu gặp người yêu ngay, làm gì có loại chuyện tốt như vậy chứ?
Cứ chịu đựng nỗi khổ tương tư mấy tháng trước đi đã.
Hương mỹ nhân là mộ chôn anh hùng.
Cứ trưởng thành như một người đàn ông chân chính trước đi đã rồi tính.
…… Không được gặp mặt Mạn Mạn.
Biết được tin tức này, cả người Tạ Minh Đồ giống như bị sét đánh, một tia sét mạnh mẽ đánh xuống cứ như muốn rút hết linh hồn của anh ra vậy.
Anh mới chỉ là một thiếu niên choai choai mười chín tuổi, đặt ở cổ đại chẳng qua cũng mới vừa qua tuổi trưởng thành, chưa trải qua nỗi khổ biệt ly nào. Vậy mà còn có một chuyện tàn nhẫn hơn nữa —— chỉ mới mấy ngày hôm trước thôi, anh vừa mới được hưởng thụ cảm giác mất hồn kia.
Nếu chưa từng hưởng thụ, không biết thì còn đỡ, đằng này thân thể anh đã nhớ rõ ràng cảm giác kia, thử qua một lần là nhớ mãi. Cảm giác đó đã khắc sâu vào tận xương tủy, không thể nghi ngờ đã hạ một loại độc mãn tính cho cả thân thể lẫn tâm hồn của anh.
Hiện tại kịch độc không những không giảm bớt mà còn phát tác như muốn mạng anh vậy.
Một buổi chiều nghỉ ngơi qua đi, huấn luyện viên Trần thấy đối tượng chú ý trọng điểm của mình, Tạ Minh Đồ, mang theo vẻ mặt hưng phấn ngốc nghếch như chú cún nhỏ đi ra ngoài. Lúc trở về, đôi mắt anh đỏ cả lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hung dữ, một bộ dáng ai dám chọc anh thì anh sẽ tẩn chết người đó.
Như một chú sói cô độc vậy.
Huấn luyện viên Trần nhướng mày, chợt cảm thấy hứng thú. Xem ra cuộc sống đã cho thằng bé một bài học đắt giá.
Người trẻ tuổi à, đừng nên quá ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.