Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 322: Diện Mạo Xinh Đẹp




Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tô Hiểu Mạn suy nghĩ rất nhiều chuyện, các loại cảm giác ngọt ngào và chua chát đều đan xen trong lòng cô.
Lúc này đây, cô càng nghiêm túc hơn với kỳ thi tuyển chọn của đoàn văn công.
Mỗi ngày trừ bỏ thêu thùa làm quần áo và cùng bà nội tưới nước cho đất trồng rau thì cô liền ở nhà luyện tập nhảy múa, luyện lại hết những kiến thức cơ bản mà mình đã từng học. May là trước đây cô cũng đã từng luyện qua lúc còn ở nhà, hơn nữa sự mềm dẻo của thân thể này cũng rất tuyệt vời.
Hạ eo vô cùng nhẹ nhàng.
…… Sau khi bị tên cún không biết xấu hổ nhà mình làm mấy chuyện kia, hình như thân thể cô càng mềm dẻo hơn thì phải.
*
Vương Tấn An nghe nói cháu dâu nhỏ nhà họ Khương bên cạnh cũng muốn thi vào đoàn văn công thì rất ngạc nhiên, “Hiểu Mạn xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, con bé còn có tài nghệ gì thế?”
“Nhảy múa đó.” Dương Mỹ Hạnh trả lời nói, “ Tôi nghe Dương Ngọc kể là cháu dâu bà ấy rất giỏi khiêu vũ.”
Vương Tấn An: “Ánh mắt của bà ấy có chuẩn không vậy?”
Vợ lão Khương nói cháu dâu bà ấy múa đẹp, ông cũng không tin tưởng cho lắm. Trước đây lúc còn làm ở đội tuyên truyền, trường hợp kia đúng là……
“Sao lại không chuẩn được cơ chứ? Hiểu Mạn xinh đẹp như vậy thì chắc chắn lúc nhảy múa sẽ càng sinh đẹp hơn. Không phải Tú Tú xinh đẹp nên cũng múa đẹp hay sao?”
Vương Tấn An “Chậc” một tiếng, “Xinh đẹp là xinh đẹp, múa đẹp là múa đẹp chứ.”
“Nếu Hiểu Mạn cũng có thể thi đỗ thật thì thật ra con bé có thể làm bạn cùng với Tú Tú trong đoàn văn công rồi.”
Chờ tới ngày thi tuyển chọn của đoàn văn công, Tô Hiểu Mạn đã đến từ rất sớm. Ông nội Khương và bà nội Khương bảo hai người muốn cùng nhau đưa cô đi thi nhưng Tô Hiểu Mạn từ chối……
Chuyện ông bà nội cùng nhau đưa đi thi thực sự là quá mức thu hút sự chú ý.
Nếu có người hỏi tại sao người già lại tới đây, trả lời là ông bà nội đưa cháu dâu tới thi. Tưởng tượng hình ảnh kia một chút…… có chút đặc sắc.
“Ông bà nội, ông bà cứ yên tâm ở nhà chờ tin của cháu nhé.”
“Ừm, được! Hiểu Mạn, không thi đỗ cũng đừng sợ nhé.”
“Ông bà nội sẽ cổ vũ cho cháu!”
Những người tới dự thi hôm nay đều là một đám thiếu niên thiếu nữ trẻ khoảng mười sáu đến mười tám tuổi. Tô Hiểu Mạn đứng trong đám người vô cùng yên tĩnh nhưng lại cực kỳ bắt mắt, không ít người đều lia ánh mắt qua lại trên người cô.
Cô thực sự quá xinh đẹp, khí chất cũng tốt nữa.
Bên cạnh có không ít các thanh niên trẻ tuổi động xuân tâm, hận không thể nhanh chóng thi xong để hỏi thăm gia thế bối cảnh của cô gái này. Cũng có không ít người đang mặc sức tưởng tượng ra cảnh cùng nhau thi đỗ vào đoàn văn công, được tiếp xúc với cô gái xinh đẹp tựa như hoa mùa xuân này để có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, phong hoa tuyết nguyệt ở trong lòng.
Mấy cô gái xung quanh lén bàn tàn: “Mấy cậu có quen cái người tóc dài kia không?”
“Trông đẹp mắt thật đấy.”
“Khí chất cũng tốt nữa? Có phải điều kiện gia đình cô ấy rất tốt không? Chắc hẳn là con cái của gia đình cán bộ đấy. Thật là hâm mộ cô ấy mà!”
Hà Tình Mỹ đi tới cổ vũ Tần Xuân Tú thi, hai người cũng nghe thấy những người xung quanh đang thảo luận về Tô Hiểu Mạn. Đứng giữa những thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, Tô Hiểu Mạn không chỉ không có vẻ ảm đạm mà ngược lại còn là người xuất chúng nhất.
Tóc cô vừa đen lại vừa mượt, dáng người xuất sắc, đôi mắt long lanh, mỗi nụ cười đều thu hút ánh mắt của người khác. Trong tay cô cầm một chiếc ô nhỏ, chỉ lẳng lặng mà đứng ở góc tường như vậy cũng tự tạo nên một bức tranh đẹp mắt nhất.
Trên người cô không chỉ có diện mạo xinh đẹp mà khí chất cũng xuất trần thoát tục như ánh trăng trên bầu trời.
Rất nhiều người đều đang suy đoán xem rốt cuộc là dạng gia đình nào mới có thể nuôi dạy ra một cô gái mỹ lệ như vậy được.
Hà Tình Mỹ nghe xong thì tự nhiên cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm vẻ bề ngoài của Tô Hiểu Mạn này cũng thật là lừa người. Câu “Vẻ ngoài làm nên tất cả” này cực kỳ phù hợp với tình huống của cô ta, rốt cuộc vẫn là nhờ sắc đẹp do ông trời ban cho.
Nhưng chung quy cô ta cũng chỉ là một con nhỏ nông thôn nghèo kiết hủ lậu, không có tí kiến thức nào mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.