Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 334: Ngang Ngược Hôn Cô




Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ bộ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị anh phát hiện, sau đó cô đột nhiên lại nghĩ tới trên mặt mình còn mang theo cái mặt nạ được bạn nhỏ nhà thầy Tôn tặng cho.
hẳn là Tạ Cẩu Tử còn không có phát hiện cô.
Trước không nhìn nữa, đi làm chuẩn bị, tiết mục của cô ở ngay kế tiếp rồi.
“Các cô gái đừng nhìn nữa, chuẩn bị bắt đầu rồi.”
*
Trên Sân khấu tiết mục đã mở màn, Tạ Minh Đồ cũng không có lưu tâm xem họ đang diễn cái gì, nhưng những thanh âm đó vẫn luôn không ngừng chui vào lỗ tai anh.
Hắn đang nghĩ bộ dáng khi ngày mai nhìn thấy Mạn Mạn, anh đang suy nghĩ chính mình có nên cho cô một kinh hỉ hay không.
tinh thần Tạ Minh Đồ hoàn toàn không ở nơi này, linh hồn đã bay tới bên cạnh cô gái mà mình thích, cũng không có chú ý tới trên sân khấu đang giới thiệu chương trình: Độc vũ 《 ánh trăng 》.
Đôi mắt anh cũng không hướng về phía sân khấu, chung quanh cũng đã vang lên từng đợt kinh hô, “Cô ấy thật xinh đẹp!”
“Thật đẹp!”
Một đạo ánh mắt quen thuộc lại dừng ở trên người anh, Tạ Minh Đồ theo bản năng nhìn về phía sân khấu, giây tiếp theo, đôi mắt anh không thể tin nổi mà trừng lớn, đồng tử hắt ra ảnh ngược dáng múa mỹ lệ của người nọ.
Cô đang cười nhìn anh.
Như là ánh trăng ở mùa đông, cô gái mỹ lệ đang nhảy múa ở trên hồ băng, ánh trăng và sắc tuyết, thân ảnh của cô linh động, mi mục chứa tình, cười như không cười, bóng dáng như ánh trăng chiếu rọi trên mặt tuyết.
Một bài múa kết thúc rất nhanh, sau nháy mắt yên tĩnh, mới vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề/
“Cô gái vừa rồi kia quá xinh đẹp?”
“Các cậu biết cô ấy là ai khônG? Tôi động tâm vì cô ấy rồi.”
… Thanh âm châu đầu ghé tai càng ngày càng nhiều, Thẩm Minh Nhạc nhìn trái nhìn phải, phát hiện Tạ Minh Đồ vẫn cứ nhìn thẳng lên sân khấu, dường như còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
Hắn không khỏi lắc đầu cảm khái: “Cô gái này quá xinh đẹp, tới cậu cũng phải nhìn thẳng.”
Nhớ tới cô gái vừa rồi, trong lòng ai mà có thể không nổi một gợn sóng chứ, mấy cô gái trẻ tuổi trong đoàn văn công này, thật đúng là ai cũng xinh đẹp, vừa rồi nhìn thấy mấy người bên màn che, đều có mỹ mạo động lòng người, mà cô gái vừa rồi kia lại càng hoàn hảo, dáng người dung mạo và khí chất đều là cực phẩm.
Cũng không biết người đàn ông may mắn nào mới có thể cưới được cô gái mỹ mạo động lòng người như vậy.
Chờ đến sau khi cảm khái xong, Thẩm Minh Nhạc nhìn bên cạnh, lại chỉ nhìn thấy một cái chỗ ngồi trống trơn.
“???!!!!!”Người đâu?
Tô Hiểu Mạn mặc váy rời khỏi hậu trường, lặng lẽ rời xa đám người, đi hướng lầu nhỏ hai tầng, tất cả cửa sổ đều không có bật đèn, trong góc tối om, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường đi dưới chân.
Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Tạ Minh Đồ.”
Giây tiếp theo đã bị một cái ôm nóng bỏng ôm vào trong lòng ngực, đó là một cái ôm ấp vô cùng quen thuộc với cô, Tô Hiểu Mạn không có chống cự, tùy ý để anh ấn chính mình trên tường, bàn tay ấm áp bảo vệ sau đầu cô, tiện đà là bá đạo ngang ngược hôn cô.
Không hề là những cái hôn nhỏ vụn nhẹ nhàng trước đây, anh hôn môi trở nên phá lệ cuồng dã hỗn độn, không có kết cấu, hung mãnh mà như là dã thú gặm cắn, cực có ý tứ chiếm hữu.
Tô Hiểu Mạn bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, thẳng đến khi bị thỏ con chống lại, cô mới thanh tỉnh hoàn hồn, đẩ người đàn ông ra, cảnh cáo nói: “Anh đừng có ở chỗ này xằng bậy!”
Cô vừa nhấc đầu, thấy đôi mắt đỏ bừng kia của anh dưới ánh trăng, trong đó ẩn chứa mãnh liệt tình cảm không khỏi khiến thân thể cô run lên.
Tạ Minh Đồ cắn môi, nỗ lực khắc chế xúc động trong thân thể, ôm cô gái mình yêu trước mắt vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn, em đừng đẩy anh ra.”
“Để anh ôm một cái.”
“Anh chỉ ôm một cái.”
Tô Hiểu Mạn mềm lòng, tùy ý anh ôm chính mình vào trong ngực, đôi tay ôm lại, lại không có nghĩ đến tên Cẩu Tử thối này đã sớm hư hỏng rồi, cái chuyện xấu gì mà anh làm không được.
Lúc Lại lần nữa tách ra, hai má đỏ bừng, trong ánh mắt hàm chứa nước, xấu hổ và giận dữ muốn c.h.ế.t trừng mắt nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.