Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 335: Giấy Hôn Thú




Tạ Minh Đồ lại xoa chút dính nhớp trên tay phải, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt mang theo thâm tình vô hạn: “Mạn Mạn, anh rất nhớ em.”
“Em thì không nhớ anh một chút nào cả!” Tô Hiểu Mạn hung hăng trừng liếc mắt nhìn anh một cái, quay đầu sách váy muốn đi, chỉ là bước chân cô, lại phù phiếm hơn không ít so với ban nãy.
Tạ Minh Đồ bước đi nhanh ở phía sau cô, bàn tay to của anh ý đồ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, Tô Hiểu Mạn không lưu tình chút nào mà hất anh ra.
Hai người vừa đi vừa lôi lôi kéo kéo.
“Lão Tạ, sao cậu lại lôi lôi kéo kéo với con gái nhà người ta vậy?” Thấy Tạ Minh Đồ chạy, Thẩm Minh Nhạc sửng sốt, cũng không có hứng thú xem những tiết mục sau đó nữa, dứt khoát cũng đi ra.
Không bao lâu, liền thấy hai người lôi lôi kéo kéo, một kẻ trong đó là người anh em Tạ Minh Đồ của hắn, một người khác lại là nữ thần ánh trăng ban nãy trên sân khấu.
“Cậu đang chơi trò lưu manh đấy!” Thẩm Minh Nhạc quả thực khó mà tin được một màn nhìn thấy trước mắt này.
Anh em tốt phạm sai lầm lớn như vậy, không làm người vợ ở nông thôn thất vọng sao?
Sao lại có thể lôi lôi kéo kéo với phụ nữ?
Tô Hiểu Mạn cố ý dẫm một phát ở trên giày Tạ Minh Đồ, hung hăng chọc vài cái trên lồng n.g.ự.c anh: “Đúng vậy, anh đang dở trò lưu manh.”
“Tôi muốn gọi cảnh sát tới bắt anh lại.”
Thẩm Minh Nhạc: “!!!!!” Này thì ra chuyện lớn rồi! Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người anh em nay mắt thấy sắp có được tiền đồ sáng lạn, cố tình lại thua ở trên chuyện này, thời buổi này làm chuyện lưu manh chính là tội lớn.
Thẩm Minh Nhạc nhìn về phía Tạ Minh Đồ, phát hiện anh không sợ hãi chút nào, ngược lại trên mặt còn mang theo ý cười, bắt lấy cánh tay của cô gái xinh đẹp kia, dùng ngữ khí ôn nhu mà trước tới nay hắn chưa từng nghe qua mà nói: “Mạn Mạn, vợ ơi, em đừng nóng giận.”
Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau đi nhờ xe trở về, đêm qua đoàn văn công nghỉ ngơi cả đêm ở trong đội, đơn sơ trải đệm chăn ngủ một đêm, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài diễn xuất, đây cũng là chuyện mà mọi người đã quen hết rồi.
Buổi sáng Tô Hiểu Mạn tách ra khỏi đoàn văn công, những người khác còn phải đi diễn ở nơi khác, mà Tô Hiểu Mạn cũng phải về chỗ ở của đoàn văn công, hỗ trợ may vá một đống trang phục diễn xuất.
Trước đây trong đoàn có một cô bé, trước khi lên diễn váy bị xé rách, may mắn lúc ấy Tô Hiểu Mạn cũng ở đó, vận dụng kỹ xảo thêu thùa làm cho cô ấy một đóa hoa hồng trên mặt váy, che giấu lỗ rách, đoàn văn công bắt đầu phát hiện ra kỹ năng tài giỏi này của cô.
Tháng sau có một đám trang phục diễn xuất, chủ nhiệm Trương bảo Tô Hiểu Mạn thêu thùa lên trên mặc váy, Tô Hiểu Mạn đáp ứng, chủ nhiệm kia cũng phê mấy ngày nghỉ riêng cho cô, dùng để may thêu sớ quần áo này, cần những tài liệu gì, mua sắm linh tinh, cũng tiện cho cô tự giải quyết.
cho Tô Hiểu Mạn thời gian tự do mấy ngày như thế, đương nhiên rồi, thật ra cô cũng có ý ôm chuyện, là vì đoàn tụ mấy ngày với Tạ Cẩu Tử.
Bọn họ ngồi ở một chiếc xe tải quân dụng, trên người mặc trang phục lục quân, đội một chiếc mũi tương đồng, Tô Hiểu Mạn ngồi một góc ở trong, Tạ Minh Đồ bảo hộ che chở cô bên cạnh, che đậy tầm mắt những người khác nhìn qua.
Không ít người nhận ra Tô Hiểu Mạn chính là cô gái múa một mình đêm qua, nhưng mà vừa lên xe đã phát hiện người ta mang “Danh hoa có chủ”.
Vào trong thành phố, hai người xuống xe, cũng không trực tiếp trở về, Tô Hiểu Mạn lôi kéo anh đi tới quán chụp ảnh, hai người chụp chung vài tấm ảnh, người chụp ảnh nói hai ba ngày sau là có thể tới lấy ảnh.
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, bảo Tạ Cẩu Tử nhớ phải đi lấy, tính toán tẩy rửa ra tổng cộng mười bức ảnh, phải gửi trở về cho cha mẹ một tấm, đưa cho ông bà nội một tấm, cô và Tạ Minh Đồ mỗi người phải giữ vài tấm.
“Nếu là chụp đẹp, trên giấy hôn thú của chúng ta sẽ dùng cái này.” Tô Hiểu Mạn kéo tay Tạ Minh Đồ, phá lệ thản nhiên nói.
“A?!” Tạ Minh Đồ sửng sốt, nếu đây là ảnh chụp dán trên giấy hôn thú, vừa rồi có phải anh biểu hiện không tốt lắm hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.