Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 337:




Ông bà nội Khương nhìn thấy hai người bọn họ thì vô cùng vui mừng, Tô Hiểu Mạn và bà nội làm một bàn đồ ăn, ông nội Khương lôi kéo cháu trai nói muốn uống hai ly, Tô Hiểu Mạn vô cùng ân cần mà giỏ rượu chỗ hai bọn họ, hận không thể để hai ông cháu nhà này uống nhiều thêm mấy chén.
Tốt nhất là say không biết trời trăng mây đất gì cả!
“Trương Dĩnh, ba tháng này cháu biến hóa lớn quá!” Ông nội Khương buông chén rượu, nhịn không được cảm khái.
So sánh với bộ dáng mềm mại thư sinh mấy tháng trước, Tạ Minh Đồ hiện tại, ăn mặc một chiếc áo đơn mỏng, vừa khéo phác họa ra thân hình hoàn mỹ của anh, vai rộng eo thon, mặt mày trầm ổn tuấn lãng như thoát thai hoán cốt.
Tô Hiểu Mạn ngồi ở bên cạnh anh, cũng biến hóa rất lớn, mấy tháng nay đều luyện múa cả, không nói tới dáng người lả lướt hấp dẫn kia, hai con mắt linh động ẩn tình, mà giữa mỗi hành động cử chỉ mang lên một loại nhẹ nhàng hấp dẫn người khác.
Thật đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, trời đất tạo nên.
“Tới uống với ông nội hai ly.”
Tạ Minh Đồ cười: “Dạ được.”
Nói là uống hai ly, nhưng mà hai ly đã bị anh bớt đi nhiều, anh đã không còn là Tạ Cẩu Tử trước kia nhận chén nào là thành thật uống hết chén đó nữa.
Sau khi uống hai ly rượu nhỏ với ông nội, vẫn có thể cười như không cười nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn rất muốn đá anh một cái.
Cú đá ban đêm hôm qua kia, nhất định là không đủ tàn nhẫn!
Ăn xong cơm trưa trước rồi, hai người vẫn tiếp tục uống rượu dùng bữa, Tô Hiểu Mạn đứng dậy đi tắm rửa một cái, còn gội đầu, ngồi trước cửa sổ, phơi nắng ấm nhu hòa lúc trưa, nhẹ nhàng lau khô mái tóc ướt.
Tóc khô rất nhanh, cô lười biếng mà ngáp một cái, đang nghĩ ngợi liệu có nên ngủ trưa một giấc hay không, lúc đứng dậy lại bị kéo vào một vòng ôm ấp tràn ngập mùi rượu.
Buồn ngủ của Tô Hiểu Mạn tình ba phần, nghĩ thầm sao ông nội không rót cho anh say mèm chứ?
Ông nội không thành công chuốc Tạ Cẩu Tử say mèm, thì hiện tại Tạ Cẩu Tử sẽ tới đẩy ngã cô.
Tạ Minh Đồ mới đi tắm xong, nghe có hương bồ kết vô cùng dễ ngửi, trong hô hấp còn mang theo chút mùi rượu hơi say, ban nãy uống cùng với ông nội, đôi mắt lại vô cùng rõ ràng, không có chút say rượu nào. Tô Hiểu Mạn bị cặp mắt kia của anh nhìn đến trong lòng run sợ, giống như là một con sói đang trong khi đi săn, nghiền ngẫm mà nhìn con mồi sắp tới tay kia, anh không nóng lòng một chút nào ——
Mới là lạ.
Đầu tiên là quần áo thanh âm sột sột soạt soạt, rồi sau đó chính là loáng thoáng, tiếng nức nở chợt cao chợt thấp.
…….
Ban đêm chỉ có một Tạ Minh Đồ ra ăn cơm, Bà nội Khương gọi anh vào, phê bình một trận, “Con nhìn lại con xem……”
“Con phải săn sóc vợ mình chứ, hấp ta hấp tấp……”
ông nội Khương ở bên cạnh lắc lắc đầu, “Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Ăn một trận giáo huấn xong thì Tạ Minh Đồ bưng đồ ăn vào nhà, Tô Hiểu Mạn ăn một lát, lại nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy rất sớm, giấc ngủ này của cô vô cùng thoải mái, một hồi mỏi mệt xong thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc lâu như vậy, thân thể cùng tâm linh đều được nghỉ ngơi.
Cũng coi như là nắng hạn gặp mưa rào.
Tạ Minh Đồ vô cùng ân cần mà canh giữ ở bên người cô, Tô Hiểu Mạn vừa mở mắt ra là nhìn thấy tên này, cô nhấc chân vươn ra khoi chăn mỏng, một chân đá về phía tên cẩu tử thối này, ai ngờ mới vừa dùng sức, đã hít một ngụm khí lạnh.
“Aii ——”
Động tới chỗ nào đó.
Tạ Minh Đồ cười bắt lấy mắt cá chân cô, cúi đầu hôn một cái lên mắt cá chân cô,
"Mạn Mạn em muốn đánh chỗ nào để xả giận, anh giúp em.”
Tô Hiểu Mạn vỗ lên cái đầu chó của anh.
Cô hậm hực thu chân lại, tên tiểu tử thối này, ngày hôm qua làm một đống “chuyện tốt”, không sai biệt lắm hôn hết toàn thân cô từ trên xuống dưới, góc nào cũng không buông tha, giống như là một con sói con ngang ngược, đánh dấu địa bàn của chính mình.
Cô đang m.ô.n.g lung ở giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô còn có thể cảm nhận được người này đang ra sức làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.