Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 341: Mạn Mạn, Tới Đỡ Anh




Tô Hiểu Mạn và bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nghe được thật nhiều điều mà cô không biết về Tạ Cẩu Tử, bọn họ thực sự nói tính tình của Tạ Cẩu Tử lạnh lùng cao ngạo?! Nói anh ấy tàn nhẫn như thế nào khi mang đội huấn luyện, nói rằng anh ấy làm việc một cách bình tĩnh, nói anh ấy trung thực và không bao giờ tham dự bàn tán về một số vấn đề nam nữ, bị hoài nghi là người có tính tình lãnh đạm không giống một người đàn ông bình thường…….
Tính lãnh đạm?!
Tô Hiểu Mạn: “??!!!” Cô có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng là không thể nói ở trước mặt những người khác.
“Các người nói…… cái gì khi nói về đề tài đó?!” Tô Hiểu Mạn cũng biết khi một đám đàn ông tán gẫu cùng nhau, nhất định sẽ bàn tán về những chuyện như vậy.
Trương Dũng tích cực nói: “Cũng chính là ——”
Thẩm Minh Nhạc ho khan một tiếng, làm mọi người kiềm chế một chút, hiện tại lại không phải một đám đàn ông tán gẫu mà còn có chị dâu nhỏ ở đây, “Cũng không có nói chuyện gì.”
Chu Chí Phi xen mồm nói: “Chính là, chị dâu nhỏ yên tâm đó là khi đám người kia nói chuyện thì anh Tạ hoàn toàn không tham dự, người khác cũng không dám làm trò nói trước mặt nên anh ấy nghe cũng chưa nghe thấy.”
Tô Hiểu Mạn: “……” Không, anh ấy khẳng định nghe thấy được.
Các người nói chuyện gì thì anh ấy cũng đều nghe thấy được.
Được lắm, cẩu tử thối khẳng định là học được chút đồ vật không nên học. Tô Hiểu Mạn ở trong lòng lặng lẽ nghiến răng, trộm liếc nhìn gương mặt Tạ Minh Đồ bình tĩnh không gợn sóng lạnh nhạt bên cạnh.
Kể từ khi gặp mặt những người đồng đội tốt này, khả năng khống chế gương mặt anh ấy đã tốt lên, trở nên cực kỳ bình tĩnh trầm ổn.
—— anh chàng này tựa hồ càng ngày càng phát triển theo hướng muộn tao.
Ở bên ngoài nhân mô cẩu dạng, hoá ra đều biến thành anh Tạ, Tô Hiểu Mạn cũng không vạch trần.
Quên đi, cho anh ấy một chút mặt mũi. Tô Hiểu Mạn cười sáng lạn, cho Tạ Minh Đồ gắp đồ ăn, cả người đột nhiên trở nên ôn nhu săn sóc, thấu tình đạt lý, cực kỳ giống một một người phụ nữ đang tắm mình trong hạnh phúc.
“Minh Đồ, ăn cái này đi, anh thích ăn.” ……
Hình ảnh này làm ba người đối với lão Tạ hâm mộ ghen tị hận, người này thật nhiều may mắn khi cưới được một cô vợ biết săn sóc chu đáo như vậy.
Trong miệng đồ ăn nhất thời không thơm.
Rau xào của cửa hàng này có một mùi chua, ăn vào có vị chua, cũng không biết chủ quán có lén bỏ dấm vào không.
Tạ Minh Đồ: “……”
Tạ Minh Đồ thân thể đứng ngồi không yên nóng lòng như ở chảo dầu, anh cảm thấy Mạn Mạn hôm nay cùng ngày thường không giống nhau, anh tình nguyện Mạn Mạn kêu hắn xú cẩu tử, cũng không cần như bây giờ, làm anh tổng cảm thấy chính mình sẽ bị tính sổ sau bữa cơm này……
Đuôi chó sói phía sau cũng đi theo cảnh giác lên.
“Mạn Mạn, ăn xong rồi chúng ta cùng đi bên hồ chèo thuyền đi.”
“Mạn Mạn, mệt không?”
“Mạn Mạn, có sợ không?”
“Mạn Mạn, tới, đỡ anh.”
……
Trong chuyến đi tiếp theo đến công viên, Tạ Minh Đồ ở trước mặt mấy người biểu diễn tiết mục thay đổi sắc mặt, chẳng hạn như lạnh lùng cao ngạo không phản ứng các cô gái linh tinh, chẳng hạn như khuôn mặt chán đời kéo đến hai vạn năm, không thể nào, bận trước bận sau khi ở trước mặt cô gái yêu thích trong lòng, trong miệng luôn kêu Mạn Mạn dài, Mạn Mạn ngắn.
Thẩm Minh Nhạc mấy người thẫn thờ suy nghĩ, người này thật đúng là chu đáo…… .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Tư thế nhấc bổng hai trăm cân Chu Chí Phi đâu? Lúc huấn luyện ma quỷ không muốn sống ở đâu? Chân chó trước mắt này là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.