Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 343: Muốn Tát Anh Một Cái




…… Nghĩ vậy dường như cũng không quá thật thà chất phác lắm.
“Sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều, cậu ta nói phải đi nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại cả người đều thay đổi……”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tạ Minh Đồ: “……” Đều do ông nội hại anh!!!
Ông nội Khương: “Tính tình của cháu trai của tôi chính là quá nóng vội, vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa.”
Trong lòng bà nội Khương thầm nghĩ nói như thể năm đó ông cũng không nóng nảy giống như vậy ý, lũ khỉ trong rừng cũng không nóng nảy bằng ông đâu.
Ban đêm, Tô Hiểu Mạn tắm xong thay quần áo ngủ, ngồi trên giường nhớ lại những chuyện đã xảy ra xung quanh cô ngày hôm nay, cô cảm thấy mấy việc này còn thú vị hơn so với việc tập luyện mỗi ngày của đoàn văn công nhiều, vì vậy cô vô cùng thích thú cầm bút lên viết nhật kí.
Tạ Minh Đồ từ phía sau ôm lấy cô, trực tiếp ôm cả người cô vào trong lòng, so sánh với chiều cao của anh thì vóc dáng của cô chỉ được coi là nhỏ xinh, một tay Tô Hiểu Mạn cầm giấy bút, một tay giơ lên vỗ mặt anh nói: “Anh đang làm phiền em viết nhật kí đấy?”
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Mạn Mạn, em đang viết cái gì thế?”
“Cũng không viết cái gì cả, chỉ là cảm thấy rất thú vị.” Tô Hiểu Mạn nghĩ đến hôm nay Thẩm Minh Nhạc kể về anh em nhà mình, đột nhiên cảm thấy cách đặt tên của người thời đại này thực sự rất thú vị, một nhà bốn anh em thành Bình An Hỉ Nhạc, đúng rồi, nhà của Trương Dũng còn có thể ghép vần thành Trí Dũng Song Toàn đấy.
Nhưng mà tên của Tạ Minh Đồ và mấy anh em nhà cô lại không thể ghép ra ý nghĩa gì, đợi sau khi hai người quay lại thôn, cô phải kể chuyện này cho mẹ cô nghe, chế giễu mẹ cô, ‘mẹ, mẹ cùng bố đều không đuổi kịp xu hướng thời đại rồi, thế nào lại không đặt tên ba anh em họ là Phúc Lộc Hỉ gì gì đó.’
Ha ha ha, “Nếu em mà đem những chuyện này nói với mẹ, anh trai em nhất định sẽ chê bai em c.h.ế.t mất thôi, haha, ba anh em Phúc Lộc Hỉ thật tốt biết bao, vừa nghe liền thấy có phước lành rồi.” Tô Hiểu Mạn chôn đầu vào lòng Tạ Minh Đồ khẽ cười haha. Tạ Minh Đồ cúi xuống, khoảng cách của hai người ngày một gần, anh chớp mắt, cố ý dùng lông mi của mình chạm vào mặt của Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn bị anh làm nhột, vừa cười vừa nghiêng đầu muốn trốn.
“Mạn Mạn, mấy cái tên này có thể dùng để đặt tên cho con của chúng ta.” Tạ Minh Đồ ngồi bên cạnh đưa ra ý kiến.
Tô Hiểu Mạn: “???!!!”
Tạ Minh Đồ, anh đã bại lộ thẩm mỹ trai thẳng của anh rồi, sau khi viết bao nhiêu bức thư tình như vậy, tài văn chương của anh thế mà một chút tiến bộ đều không có.
“Anh tin thật đấy à?” Tô Hiểu Mạn chớp mắt hỏi.
Tạ Minh Đồ nghiêng đầu, lông mày đẹp trai nhướng lên, “Ừm? Không được sao?”
Tô Hiểu Mạn cười đưa tay lên xoa mặt anh, tiếp tục xoa thêm mấy lần nữa, xoa đến khi mặt anh ấy “không thể nhận ra” mới dùng tay, nói: “Anh thật xấu xa, anh là người bố xấu xa, anh vậy mà muốn đặt tên cho con mình là Phúc Lộc Thọ Hỷ…..”
“Không phải là em vừa mới nói trước sao? Phúc Lộc Thọ Hỷ không tốt à?”
“Tốt thì tốt thật, người xưa có câu thô tục cũng chính là tao nhã sao haha.” Tô Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới cách đặt tên của những người trong tương lai như Tử Hàm, Mộc Hàm, Tử Hàm, Khả Hoan, Khả Hinh, Nhược Hi, Nhược Khê, mỗi thời đại đều có một cột mốc của thời đại đó, những cái tên Mộc Hàm và Tử Hàm trong tương lai cũng tương đương với những cái tên như Ngọc Phượng, Xuân Quyên, Thúy Hoa của thời đại này, đây đều là phong cách cách đặt tên phổ biến của thời đại này.
Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ n.g.ự.c của anh nói: “Hừ, em còn chưa thật sự kết hôn với anh đâu, ai muốn nói chuyện sinh con với anh chứ.”
“Được được được.” Tạ Minh Đồ mỉm cười nuông chiều lời nói khẩu thị tâm phi của cô, hai người họ bây giờ không nói về chuyện sinh con nữa, trực tiếp làm chuyện có thể sinh con đi.
“Hôm nay anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tô Hiểu Mạn nghe những lời này thì chỉ muốn trực tiếp xông lên tát cho anh một phát thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.