Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 356: Thành Thực




“Tôi có thể lấy cầm trên tay chơi một chút được không?”
“Chồng tôi tự tay điêu khắc.” Tô Hiểu Mạn không để thỏ con của chính mình bị những người khác chạm vào, trừ bỏ ban đêm ngoài ý muốn lúc cô ngủ, sau đó bắt đầu bỏ nó vào tủ nhỏ rồi khóa lại.
“Anh Tạ điêu khắc? Thật lợi hại!”
Là rất lợi hại.
Nhưng mà……
Tô Hiểu Mạn viết thư, Thỏ con suy yếu xem nhiều rồi, tưởng tượng không ra thỏ con anh dũng.
Chỉ là sau đó Tô Hiểu Mạn thu được một con thỏ nhỏ khiêng trên người mười tám loại vũ khí, lúc này thỏ không phải ghé vào trên núi bánh chưng mà là ở rất nhiều mô hình máy bay.
Biểu tình thỏ con vô cùng kiệt ngạo khó thuần, tay ngắn nhỏ ôm cây s.ú.n.g tự động, trên người quấn đầy cỏ dại.
Tóm lại là rất nhiều nguyên tố, thỏ nhỏ còn mang tư thế kiêu ngạo.
Tô Hiểu Mạn: “..”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm xưởng đồ chơi hẳn là thiếu một nhân tài như vậy.
Sự thật chứng minh, con thỏ ngạo kiều này vô cùng được hoan nghênh, nghe nói lúc Tạ Minh Đồ điêu khắc, mấy người bạn cùng phòng bên cạnh đều muốn, còn có người bỏ ra hai mươi đồng tiền để mua, nhưng Tạ Minh Đồ không có bán.
Khiến vài người tức giận tới nỗi bỏ chơi bóng để đi học khắc gỗ, tự tay mình làm, cơm no áo ấm, về sau làm mấy thứ đồ nho nhỏ đỗ người yêu. Nhưng mà học mấy thứ này, thật sự không có thiên phú.
Tô Hiểu Mạn đặt con thủ con suy yếu và thỏ con ngạo kiều ở bên nhau, ngón tay búng một cái ở bên má thỏ ngạo kiều, đối mặt với con thỏ nhỏ mang biểu tình kiệt ngạo này, đặc biệt muốn xoa bóp nó…
Thời gian trôi đi rất nhanh, hai người bọn họ một kẻ ở căn cứ huấn luyện học tập, một kẻ ở đoàn văn công, cách nhau không xa lắm, mỗi tháng ngẫu nhiên có cơ hội gặp mặt một hai lần gì đó, mà phần lớn thời gian là giao lưu qua thư từ.
Trước kia Tô Hiểu Mạn chưa từng viết qua mấy phong thư, bắt đầu có thói quen viết thư.
Nói chuyện linh tinh trời nam đất bắc, Tô Hiểu Mạn kể với anh về những chuyện ở đoàn văn công, nói mấy chuyện thú vị của ông bà nội, nói gần đây cô xem qua mấy quyển sách, Tạ Minh Đồ cũng chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của mình qua thư, Tô Hiểu Mạn có thể nhìn ra sự biến hóa của anh qua mỗi phong thư mà anh gửi, không chỉ trình độ viết chữ tiến bộ, mà tới lý giải về sự vật và còn người cũng thay đổi, anh càng trở nên thành thục ổn trọng hơn, những thứ trong đầu cũng nhiều hơn.
Miếng bọt biển nhỏ này càng ngày càng bành chướng.
Thư trên đầu giường cứ nhiều thêm hết phong nọ tới phong kia, còn dày hơn so với mấy quyển notebook chồng lên nhau, thỏ con mà Tô Hiểu Mạn nuôi, lúc này cũng đã có bộ lông tơ rất dày, cũng đã tới thời gian cuối năm 1975.
Tô Hiểu Mạn xin nghỉ vài lần ở kế hoạch cuối năm, Tạ Minh Đồ đã kết thúc huấn luyện ở căn cứ, tháng tám anh ra nhập đảng, thành tích tổng hợp xếp vị trí thứ nhất, được đề cử vào trường học ở thủ đô để học tập chế tạp máy bay chuyên nghiệp, Thẩm Minh Nhạc thì chờ tiến vào trường học ở phương bắc để học tập làm phi công trong phi hành đoàn.
Tháng ba năm sau nhập học, Tạ Minh Đồ còn có mấy tháng nghỉ, cuối năm về trong thôn với Mạn Mạn, cùng với đó còn muốn hoàn thành một chuyện đại sự trong đời.
Suy sét tới tương lai Tạ Minh Đồ phải học tập mấy năm ở thủ đô, Tô Hiểu Mạn cũng tranh thủ ra nhập đoàn văn công ở phương bắc, để sinh sống cùng anh ở thủ đô.
Trình tự cũng không còn bao nhiêu, đây cũng là lựa chọn mà trước đó hai vợ chồng đã bàn bạc kĩ lưỡng.
Đến cuối năm, lúc này trong tay Tô Hiểu Mạn đã tích cóp được một số tiền không hề nhỏ, không chỉ là tiền lương trợ cấp của một mình cô mà còn có cả tiền lương trợ cấp của Tạ Minh Đồ, Tạ Cẩu Tử là người thành thật nộp lên tất cả tiền lương trợ cấp, ngay cả tiền tiêu vặt mà mỗi tháng Tô Hiểu Mạn đưa cho anh, anh cũng rất ít khi dùng tới, cuối tháng có khi vẫn còn nguyên đưa lại cho Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.