Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 357: Thiếu Đồ Ăn Vặt




Tô Hiểu Mạn: “……”
Người đàn ông này đúng là không có chỗ nào để tiêu tiền cả, quần áo giày đều là đồng phục, ăn đồ ăn ở căn tin, hầu như anh cũng không có chi tiêu gì khác, cũng không giống như những người đàn ông khác, thường xuyên mua chút t.h.u.ố.c lá và rượu uống cho vui, hoặc là mua chút đồ ăn vặt như bánh kem để cải thiện sinh hoạt, hay là đi xem phim, đi dạo cửa hàng bách hoá, mua một chút đồ chơi hoặc thứ gì đó linh tinh.
Có thể nói, căn bản anh không cần phải tự mình đi mua đồ ăn vặt hay đồ uống gì, Tô Hiểu Mạn và bà nội thường xuyên làm một ít bánh quy hay đồ ăn nhẹ linh tinh mang cho anh, đặc biệt là Mạn Mạn vừa có thời gian rảnh rỗi lại rất có sức sáng tạo, làm cho anh đủ loại đồ ăn vặt, cái gì mà bánh quy nướng, khoai lang hay là bánh đậu xanh nướng, màn thầu sữa bò, bánh kem lỗ rong biển……
Một câu thôi, không thiếu đồ ăn vặt.
Mất người trong ký túc xá đều vô cùng ghen ghét với anh, sôi nổi ầm ĩ đòi phải về nhà đi xem mắt để kết hôn mới được, cũng muốn một người vợ nhỏ tốt như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện làm đồ ăn ngon cho bọn họ.
“Lão Tạ ơi lão Tạ, số cậu cũng quá tốt rồi, cưới được một người vợ tốt như vậy.”
“Lúc nào cũng giới thiệu cho cho tôi một người đi.”
……
Người ở trong ký túc xá vẫn còn có thể được chia một ít râu ria, ký túc xá bên cạnh cũng hâm mộ ghen tị với ký túc xá đồng của họ giống như vậy.
“Lại có đồ gì ngon thế?”
“Vợ nhỏ của Lão Tạ mang tới.”
……
Ở chỗ này, Tạ Minh Đồ lớn lên vừa cao vừa đẹp thành tích lại tốt, nhân duyên cũng tốt như vậy, cũng đều là bởi vì ăn người tay ngắn, bắt người nhu nhược. Nếu lúc nào được nghỉ mà không thể trở về gặp được Mạn Mạn, Tạ Minh Đồ còn đi lên núi gần đó để đào một chút thảo dược về đổi tiền, hiệu suất đào thảo dược của anh cực cao, ánh mắt chuẩn, cũng thường chọn thảo dược có giá trị cao để đào, trước kia anh không thích làm việc này, thảo dược lại không thể ăn, cũng lười đi đổi tiền, với lại anh cũng không thích chỗ đông người ầm ĩ, hiện tại vì dưỡng gia sống tạm, lúc đi bộ trên núi cũng tiện đó mà đào thêm một đống thảo dược, đi trạm thu đổi thành tiền về đưa cho Mạn Mạn.
Hơn nữa Tô Hiểu Mạn ngày thường còn nhận một vài việc may quần áo, hai vợ chồng bọn họ một năm nay tính ra, tích cóp… Tô Hiểu Mạn đếm trong két sắt nhỏ của mình, đã có khoảng 1852 đồng tiền.
Tiền tích cóp trong một năm, đến lúc cuối năm cuối cùng cũng có thể vung tay một lần.
Mấy người Tôn Phương Phương Trương Dĩnh ở trong phòng ngủ, cũng giống như vậy, cuối năm rồi cũng phải mua chút đồ tốt cho mình hoặc là mọi người trong nhà, Đàm San San ngày thường sống rất khổ cực, hơn nửa tiền lương đã phải gửi về nhà, nhưng vào cuối năm, cũng mua cho mình một bộ quần áo mới và giày mới.
Tô Hiểu Mạn đi mua cameras mà mình đã thương nhớ từ lâu về.
Cô mua một đài hải âu sóng màn ảnh phản quang camera, hơn nữa cuộn phim, cũng đã tiêu hết tầm hai trăm đồng tiền.
Những người khác thấy cô mua camera, đều rất tò mò: “tại sao lại không mua radio chứ?”
“Chụp ảnh có thể đi tiệm chụp ảnh mà, làm gì cần phải tự mình mua một cái cameras, đoàn văn công chúng ta cũng có cameras.”
“Đúng là quá lãng phí, ngay cả cuộn phim cũng đắt nữa.”
“Đây cũng là một đồ vật có giá trị lớn nha.”
“Hiểu Mạn cô biết chụp không? Chúng ta làm sao có thể chụp đẹp hơn thợ chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh chứ?”
……
Tô Hiểu Mạn đương nhiên biết chụp ảnh, kiếp trước cô còn từng có một thời gian học nhiếp ảnh, sau khi có được cái cameras song màn ảnh kiểu cũ thời xưa này, Tô Hiểu Mạn nghiên cứu cả ngày, liền bắt đầu chụp ảnh cho ông bà nội.
Ông nội Khương và bà nội Khương lại xua xua tay, ngoài miệng nói mình không chụp không chụp, nhưng thân thể lại rất thành thật mà chạy về trong phòng thay quần áo, ông nội Khương còn sót lại một chút tóc này cũng mang ra chải một lần lại một lần, bà nội Khương do dự không biết có nên đi trang điểm một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.