Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 360: Ảnh Chụp Đâu




Ý cười bên miệng Tạ Minh Đồ càng rạng rỡ hơn, tiếp tục hỏi: “Quần áo của em bé cũng làm xong rồi hả?”
“Không có mà……”
“Kẻ lừa đảo, Mạn Mạn đúng là kẻ lừa đảo mà, rõ ràng anh đã thấy rồi. Chẳng lẽ cái yếm kia không phải cho em bé mặc mà là để cho Mạn Mạn mặc à? Mạn Mạn mặc cho anh nhìn thử nhé?”
Tô Hiểu Mạn đỏ mặt đẩy anh vài cái, thúc giục anh: “Anh đi tắm rửa đi, anh mau chóng đi tắm rửa đi, nước tắm đã đun sẵn cho anh rồi đấy.”
“Mạn Mạn vội vàng thật đấy.” Tạ Minh Đồ hôn một cái trên mặt cô, lại ghé vào bên tai cô thì thầm mấy câu khiến mặt Tô Hiểu Mạn càng ngày càng hồng, “Mạn Mạn chờ anh nhé.”
Tô Hiểu Mạn ném một cái gối ôm về phía anh, mặt đỏ như sắp chảy máu. Tạ Minh Đồ cầm gối ôm ôn nhu nhét phía dưới eo cô, sau đó cầm quần áo mà Tô Hiểu Mạn đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đi mất.
Tô Hiểu Mạn nằm trên giường không động đậy, không bao lâu sau thì anh đã trở lại. Lúc này cô mới bỗng nhiên nhận ra gối đầu đang lót dưới eo, vừa định rút ra thì lại bị tên cún to cao này đè xuống giường.
Ngày đầu tiên mà tên này trở về luôn là ngày anh quá mức nhất!
*
Tô Hiểu Mạn được nghỉ bốn ngày nên cô và Tạ Minh Đồ định về thôn Kiều Tâm. Vốn dĩ là hai người bọn họ cùng nhau trở về, kết quả là ông bà nội bảo cũng muốn đi cùng, vì thế hai đôi vợ chồng già và trẻ liền cùng nhau đi về quê.
Lúc về tới thôn cô cũng không báo trước cho Liễu Thục Phượng, trực tiếp tới nhà họ Tô để tạo cho bà một bất ngờ lớn.
“Hiểu Mạn về rồi kìa!!”
“Hiểu Mạn và nhà chồng con bé về rồi?!”
……
Dương Anh Tử bế bé trai vừa mới b.ú sữa xong, Liễu Thục Phượng thì đang bận rộn trong phòng bếp. Vừa nghe tin con gái con rể thì bà chẳng thèm làm tiếp nữa, lập tức gọi lão tam nhà họ Tô tới trông bếp để mình chạy ra ngoài gặp con gái.
Anh ba nhà họ Tô: “Mẹ, sao mẹ có thể như vậy được cơ chứ!” Anh cũng muốn trông thấy em gái nhỏ nhiều một chút mà.
“Hiểu Mạn, con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về!” Liễu Thục Phượng kích động ôm lấy con gái đã lâu không gặp, Tô Hiểu Mạn cũng vui sướng ôm lại bà, “Mẹ, con và Tiểu Đồ đã trở về rồi, còn có cả ông bà nội của anh ấy nữa.”
Sau khi giới thiệu và trò chuyện đơn giản, tất cả mọi người cùng vào nhà, “Bên ngoài gió lớn, mọi người cứ vào nhà trước đi, tôi đi pha trà.”
Liễu Thục Phượng đã hơn nửa năm không thấy con gái, trước đó cũng chỉ nhận được ảnh chụp mà con gái gửi về, là tấm ảnh mặc quân trang chụp cùng với con rể. Một người đẹp trai, một người xinh đẹp, hai người đứng bên nhau chụp ảnh thật đúng là một đôi trời sinh mà.
Sau khi nhận được ảnh chụp thì Liễu Thục Phượng vui sướng muốn chết, “Nhìn đứa con gái này của tôi mà xem, xinh đẹp quá đi mất, còn làm lính văn nghệ nữa.”
“Ôi trời, đứa con rể này của tôi đúng là đẹp trai thật đấy.”
“Sao đứa nhỏ Minh Đồ này lại đẹp trai như vậy cơ chứ? Mặc bộ quần áo này càng đẹp trai đến không chịu nổi mà.”
……
Tô Quốc Đống lúc đó vô cùng nhẫn nhịn. Lúc người một nhà vây quanh nhìn ảnh chụp thì ông cố tình không đi, không nhìn. Thằng con rể thối dám bắt cóc con gái cưng của ông thì có gì hay mà nhìn.
“Ôi ôi, đừng có chạm lung tung vào ảnh chụp, mẹ phải cất ảnh chụp của Hiểu Mạn thật kỹ càng mới được!” Liễu Thục Phượng vui sướng cười. Sau khi để mọi người trong nhà nhìn xong ảnh chụp thì bà lập tức giấu đi, giấu ở nơi mà chuột cũng không tìm thấy nổi.
Tô Quốc Đống: “……” Ông còn chưa được nhìn ảnh chụp của con gái cưng mà!
Ông cố ý đi đi lại lại bảy tám vòng trước mặt Liễu Thục Phượng, Liễu Thục Phượng thản nhiên làm như không nhìn thấy. Tô Quốc Đống tức giận đến mức trừng mắt lên, “Ảnh chụp đâu rồi?”
Liễu Thục Phượng giả ngu, “Ảnh chụp nào cơ?”
“Ảnh chụp của con gái.” Tô Quốc Đống hừ một tiếng, ông chỉ muốn xem ảnh chụp của con gái chứ không phải là muốn nhìn ảnh con rể đâu.
“Vừa nãy cho ông xem thì ông không xem, bây giờ lại muốn xem à? Ông có ị làm sao không đấy?”
“Bà dựa vào đâu mà giấu ảnh chụp của con gái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.