Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 363: Xem Náo Nhiệt




Chờ Tô Hiểu Mạn về thôn Kiều Tâm và nhìn thấy nhà gỗ đẹp đẽ kia, nếu không phải có người ngoài bên cạnh thì suýt chút nữa cô đã chủ động ôm Tạ Minh Đồ hôn vài cái rồi.
Nhà gõ nhỏ và sân vô cùng đẹp mắt, trước đây Tô Hiểu Mạn rất thích loại kiến trúc nửa cổ xưa này. Kết cấu bên ngoài thì cổ xưa thanh nhã, nhà gỗ nhỏ và nhà ngói bên cạnh hợp lại càng thuận mắt hơn. Còn nếu tới gần nhìn thử, cửa sổ và mái nhà tuy nhỏ nhưng cũng không mất đi sự tinh xảo.
Giàn dây leo mới dựng ngoài tuy vẫn chưa quấn dây leo lên được nhưng mấy khóm cải thìa bên dưới lại cực kỳ tươi non mọng nước. Thứ khiến Tô Hiểu Mạn vừa lòng nhất chính là cái bàn đu dây bằng trúc kia, cô ngồi trên bàn đu dây đung đưa vài lần, còn chỉ huy Tạ Minh Đồ chụp ảnh cho cô nữa.
Cẩu Tử nhà cô cũng được quá đi mất!!!!
Thực sự là “được” ý trên mặt chữ luôn!
Khác với cách chụp ảnh với đôi tay Parkinson của ông nội Khương cũng như góc chụp kỳ quái của bà nội Khương, kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Minh Đồ có thể nói là hoàn mỹ. Tô Hiểu Mạn thực sự yêu ông xã cái gì cũng học được rất nhanh nhà mình, muốn không yêu anh cũng không được mà.
Ban đầu lúc để Tạ Minh Đồ cầm camera chụp ảnh cho mình, Tô Hiểu Mạn còn lo lắng vô cùng, sợ rằng anh sẽ kế thừa đôi tay Parkinson kia của ông nội Khương, chụp ra mấy kiểu ảnh vừa mờ ảo vừa khó coi.
Còn về góc chụp chết chóc của bà nội Khương, cũng thật cảm ơn ông trời vì cả gia đình cô đều có nhan sắc không tệ. Dù là Tô Hiểu Mạn hay là Tạ Minh Đồ thì chụp ở góc độ nào cũng vẫn ăn ảnh, nếu đổi thành những người khác thì có khi bà nội Khương đã chụp xấu vô số lần rồi.
Mà Tạ Minh Đồ thì không như vậy, có thể nói anh là một người chồng hoàn mỹ, chưa từng chụp cô xấu lần nào cả. Mỗi tấm ảnh mà anh chụp cho Tô Hiểu Mạn đều cực kỳ xinh đẹp, dù là góc độ hay ánh sáng thì anh cũng đều suy xét kỹ trước khi chụp.
Nhìn thấy ảnh chụp sau khi rửa, Tô Hiểu Mạn thấy cảm động đến mức chảy cả nước mắt. Cuối cùng thì cũng có người chụp được ảnh đẹp cho cô rồi!!!
Tô Hiểu Mạn cũng không hề biết rằng sau khi Tạ Minh Đồ đọc thư và biết được cô muốn mua camera thì anh đã đi nghiên cứu kỹ càng về cách dùng camera, còn đọc qua không ít tài liệu dạy chụp ảnh nữa. “Minh Đồ, anh chụp em đẹp quá đi mất!”
“Mấy tấm này cũng đẹp nữa!”
“Chờ tới khi em mặc áo cưới anh cũng phải chụp cho em vài tấm đấy!”
“Sao anh lại chụp đẹp được như vậy? Có phải anh lén học chụp ảnh sau lưng em không hả?”
Tạ Minh Đồ chỉ cười cười nhìn cô mà không đáp lại, thầm nghĩ sao anh có thể làm Mạn Mạn thất vọng được.
Ngày tổ chức tiệc cưới là do Tô Quốc Đống tự mình chọn. Vào ngày đó, Tô Hiểu Mạn một lần nữa trở về nhà họ Tô, về căn phòng mình đã từng ở khi xưa như một cô gái chưa lấy chồng vậy.
Cách sắp xếp đồ đạc trong phòng vẫn không hề thay đổi. Cho dù con gái đã gả tới nhà chồng thì Liễu Thục Phượng vẫn cứ để lại một phòng riêng cho cô, đồ đạc trong phòng cũng thường xuyên được lau chùi sạch sẽ. Những bộ quần áo Tô Hiểu Mạn từng mặc khi còn nhỏ hay mấy bức tranh nguệch ngoạc hồi bé cũng vẫn được cất giữ gọn gàng trong căn phòng này.
Sau khi chuốt mi, tô son đỏ và đánh má hồng, Tô Hiểu Mạn liền mặc bộ áo cưới thêu hoa mẫu đơn kia vào. Bên tai cô là âm thanh pháo nổ vô cùng náo nhiệt, Tô Quốc Đống thì không biết là đang lớn giọng nói chuyện với ai.
Trong sân nhà bọn họ nhất định là có đầy người vây quanh xem náo nhiệt.
Anh ba Tô tam cõng cô đi ra ngoài, Tô Quốc Đống tự mình dắt tay con gái giao lại cho Tạ Minh Đồ, trên khuôn mặt cương nghị của ông mang theo ý cười rạng rỡ, ông rất vừa lòng với người con rể này.
Ngay từ lúc con gái mới sinh ra thì Tô Quốc Đống đã từng nghĩ đến cảnh này. Vào một ngày đẹp trời, ông sẽ tự tay giao lại con gái của mình vào tay một người đàn ông khác và dặn dò người đó phải chăm sóc thật tốt cho Hiểu Mạn nhà bọn họ suốt quãng đời còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.