Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 368: Đưa Đồ Cho Mẹ Ruột




Ngày hôm sau Tạ Minh Đồ lần đầu tiên thức dậy muộn so với Tô Hiểu Mạn, xem ra tối hôm qua rượu rất mạnh, sau khi tỉnh lại, Tô Hiểu Mạn đã hỏi anh rốt cuộc đem giấy đăng ký kết hôn giấu ở đâu?
Tạ Minh Đồ nửa mê nửa tỉnh mà “A?!” Một tiếng.
Rồi sau đó như nhớ tới điều gì, anh lại bắt đầu ngây ngô cười.
“Đặt ở trong hộp.”
Sau khi tỉnh dậy, Tạ Minh Đồ vẫn cứ vui mừng khôn xiết, anh thật sự đã cùng Mạn Mạn lấy giấy đăng ký kết hôn, đây chính là điều anh luôn suy nghĩ một năm nay, từ trong hộp đem giấy đăng ký kết hôn lấy ra, vẫn cứ ngây ngô mà cười.
Tới rồi ngày 24 âm lịch, hai người làm bổ sung tiệc cưới, không chỉ có là nhóm bác trai bác gái đến chung vui, Khương Lập Dân cùng Tạ Nhã Tri cũng tới, Tạ Minh Đồ thấy hai người bọn họ, cũng không nói chuyện, cũng không đem người đuổi đi, ông bà nội Khương đem hai vợ chồng kêu vào phòng.
Con trai ruột kết hôn, tuy rằng anh còn không muốn nhận bọn họ, làm cha mẹ vẫn là phải cho anh chuẩn bị vài thứ, Khương Lập Dân cùng Tạ Nhã Tri thương lượng qua, sợ đứa nhỏ này không cần những thứ khác, liền tặng một bộ tứ hợp viện nhỏ trong kinh thành.
Nói về cái sân nhỏ rách nát tứ hợp viện này, Tạ Nhã Tri lấy ra tới còn có chút ngượng ngùng, sân này là của hồi môn của mẹ bà, cũng chính là bà ngoại của Tạ Minh Đồ, là sản nghiệp của nhà họ Mạnh lưu lại, không phải là một phòng ở tốt, cũng không phải là nhà tổ, có diện tích rất nhỏ. Căn nhà lớn ba sân trước kia, mười năm trước đã bị thu đi rồi, chỉ còn lại vài cái sân nhỏ rách nát thuộc về nhà họ Mạnh và những người khác, anh ba và em trai của Tạ Nhã Tri mang theo mẹ của bà, cũng chính là bà ngoại của Tạ Minh Đồ ở thủ đô.
Tạ Nhã Tri được phân đến trên danh nghĩa của mình là căn hợp tứ viện nhỏ này, lúc trước căn nhà này cho một gia đình bà con của nhà họ Mạnh ở, mấy năm trước bọn họ chuyển công tác đến phía nam thành phố núi, cái sân này liền bỏ hoang, căn phòng thật sự rất hư hại, sương phòng phía tây đều bị sụp hơn một nửa.
Xem như là dọn dẹp một chút, chỉ có thể miễn cưỡng ở tạm.
Vốn dĩ Tạ Minh Đồ không muốn nhận tứ hợp viện này, nhưng không đợi anh nói ra lời cự tuyệt, vừa nhấc mắt đã thấy Tạ Nhã Tri hai mắt ậc nước nhìn anh, lúc này xung quanh vô cùng náo nhiệt, đều là người từ mọi nơi tới để chúc mừng.
"Coi như là quà chú dì cho con...." "Quà tân hôn cho con."
Người làm cha làm mẹ như bọn họ vốn dĩ phải nuôi thằng bé trưởng thành, nhìn nó thành gia lập nghiệp cưới vợ, còn phải xây nhà cho nó, quà cáp nhiều, chỉ sợ nó không cần những thứ khác, Tạ Nhã Tri nghĩ bọn nhỏ muốn tới thủ đô, vậy cái tứ hợp viện kia vừa lúc thích hợp.
Đi thì có nơi mà đặt chân. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
"Nhận lấy đi." Giọng Tạ Nhã Tri còn mang theo tiếng khóc nức nở, sợ đứa con trai ruột của chính mình lại cự tuyệt mình một lần nữa.
Vì thế Tạ Minh Đồ nhắm chặt mắt lại, gật gật đầu.
Ngay sau đó, thấy Tạ Nhã Tri lộ ra nụ cười cực kỳ vui mừng, bà ta xoa xoa mũi, cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ nghẹn ngào mà thốt lên một câu: "Đi gặp bà ngoại của con đi."
Tạ Minh Đồ xoay người đi luôn, anh trở lại trong phòng, không bao lâu sau lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, anh đưa đồ mình đang cẩm cho Tạ Nhã Tri.
"Đổi cho bà."
Sau đó chẳng nói cái gì nữa, chỉ còn mỗi mình Tạ Nhã Tri đứng ngây ra nhìn hộp gỗ trong tay.
"Thằng bé nói đổi cho bà ta? Là có ý tứ gì?"
Tâm tư bà ta bừng tỉnh, ngay lập tức mở hộp gỗ ra nhìn thử, nhưng lại cực kỳ trân trọng, luyến tiếc mở ra lúc này, thứ này dù nói thế nào cũng là đồ vật lần đầu tiên con trai cho bà ta, cho dù là bất cứ thứ gì khác....
Trong lòng Tạ Nhã Tri có chút khiếp đảm, bà ta sợ sẽ nhìn thấy một số thứ khiến bản thân thương tâm.
Bà ta ôm cái hộp gỗ này trở về, sau khi vào trong nhà, mới mở nó ra, vừa mới mở ra, mặt trên phủ một tầng vải nhung nhạt màu, ngón tay Tạ Nhã Tri run rẩy, lật tấm vải nhung mỏng kia lên, nhất thời thấy được đồ vật ánh vàng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.