Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 369: Tự Làm




Là một đôi vòng tay bằng vàng, một đôi hoa tai, một chiếc vòng cổ, phía dưới còn để 3 trăm đồng tiền.
Tạ Nhã Tri giật mình tại chỗ, bà ta cầm lấy một cái vòng tay vàng, cười lại không cười ra tiếng được, “Đây là nó có ý gì? Đổi cho tôi? Nó trả lại cho tôi tiền?”
“Tôi không cần. Ngày mai đưa cho ông bà nội nó để trả lại cho Tiểu Đồ.”
“Nó cho rằng tôi bán phòng ở cho nó ư?”
Khương Lập Dân ở bên cạnh thấy, lại nói rằng: “Đừng trả, nhận lấy đi, thứ này là tự tay thằng bé đánh đấy.
Tạ Nhã Tri cầm lấy một cái vòng tay, chậm rãi vuốt ve hoa văn bên trên, những thứ này đại biểu cho trường thọ an nhàn, trong mắt bà ta mang theo tầng nước mắt mỏng: “Ông nói cái gì?”
“Hẳn là chuẩn bị cho bà nội, hôm nay cho bà, bà trả lại cũng được, vừa khéo mẹ tôi rất vui vẻ.”
“...Đây là thứ đứa bé kia tự tay làm?” Tạ Nhã Tri mở to hai mắt.
“Bà còn không biết đứa con trai út này hay sao? Không chỉ có thông minh, trí nhớ tốt, tố chất thân thể tốt, nó còn biết điêu khắc, làm cho cô con dâu kia của bà không ít những đồ khắc gỗ nhỏ xinh, cũng biết đánh đồ trang sức.”
‘Những thứ này không thích hợp đeo ra bên ngoài, chỉ thích hợp giữ lại làm kỉ niệm mà thôi.”
Tạ Nhã Tri rất là vui sướng: “Sao ông biết được đây chính là đồ tự tay thằng bé đánh…”
Những lời này của bà ta còn chưa nói xong, chính mình đã tự thấy bên sườn chiếc vòng có một chữ Đồ nho nhỏ, cái phát hiện này làm tâm tình bà ta nhất thời như thể là ăn mật vậy.
“Tiểu Đồ.”
“Thật đúng là con trai của chúng ta đánh ư? Thằng bé còn có tay nghề này hay sao?” Tạ Nhã Tri lập tức đeo lên tay của chính mình, bà ta cảm thấy cái vòng tay vàng này vô cùng xứng với chính mình, ánh vàng rực rỡ làm nổi bật lên làn da trắng nõn động lòng người của bà ta.
Trước kia Tạ Nhã Tri luôn cho rằng vàng rất thô tục thì hiện tại lại không nói nên lời.
Những thứ này đều là trang sức vàng con trai út tự tay đánh. Là cho người mẹ là bà ta.
Lại còn là tùng hạc diên niên!
Là lời chúc phúc đối với người mẹ là bà ta.
Trong đầu Tạ Nhã Tri tự động lọc bỏ những lời linh tinh mà Khương Lập Dân nói, cái gì mà chuẩn bị cho bà nội nó, hôm nay ngoài ý muốn cho bà ta, không phải đâu! Thằng bé mới chủ động đưa cho bà ta thôi.
Đây cũng không phải bà hỏi thằng bé để đòi lấy.
— Đây là tấm lòng của con trai nhỏ đối với bà ta.
Khương Lập Dân thấy bộ dáng thay đổi kia của vợ mình thì buồn cười mà nói: “Sao nào? Vẫn chưa chịu trả lại à?”
“Cái gì?” Hai cái cổ tay của Tạ Nhã Tri đều đeo lên hai cái vòng vàng, vô cùng vui vẻ mà đeo vòng vàng lên cổ: “Đây là con trai út của tôi cho tôi, tôi còn mang đi cho ai chứ?”
“Chính là đồ của tôi, ông đừng có đụng chạm linh tinh vào đó chứ.”
Khương Lập Dân cười lắc lắc đầu: “Buổi tối bà đeo đi ngủ, ngàn vạn lần đừng chọc vào người mình.”
Ban đầu lúc Tô Hiểu Mạn mới nhận được hộp trang sức mà Tạ Minh Đồ đưa cho cô kia cũng bị hoảng sợ, không chỉ có vòng tay, nhẫn, vòng cổ, hoa tai, còn có bộ diêu, mũ phượng, còn có trâm cài đều làm bằng vàng, từ từ.
“Anh lấy ra mấy thứ này ở đâu?” Tô Hiểu Mạn bắt đầu lo lắng anh đi cướp bóc kim khố.
Ha ha, chẳng qua còn chưa từng nghe ngóng thấy có cái kim khố nào, nhà ai có nhiều đồ như thế này còn không mang dấu đi rồi.
“Anh tự tay làm.”
Tô Hiểu Mạn đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình: “Đang hỏi anh là lấy vàng từ đâu ra? Anh đừng nói với em là dùng đồng thau làm ra nhé.”
“Khi còn nhỏ.”
Tô Hiểu Mạn nghe anh nói sáng tỏ nguyên do, chuyện ước chừng xảy ra vào mười mấy năm trước, lúc ấy thôn bên cạnh có một vị đại địa chủ, không có kết cục tốt, con cái đều đã c.h.ế.t hết cả, chỉ còn có một ông cụ, ở một mình trên núi, không có người chăm sóc, có lần bị rắn cắn và được Tạ Minh Đồ cứu nên thỉnh thoảng cho anh đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.