Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 374: Anh Thương Vợ




Đội mũ, quàng khăn quàng cổ, tay đeo bao tay lông thỏ, Tô Hiểu Mạn mặc một cái áo bông nhỏ kín mít thở ra một hơi, ở bên cạnh nhìn anh cười liên tục: “Muốn em cầm hai túi giúp anh không?”
Tạ Minh Đồ nhăn đôi mày anh tuấn: “Không cần, Mạn Mạn đứng ở bên nhìn anh là được rồi.”
Tô Hiểu Mạn nhìn người qua đường xung quanh, có hơi chột dạ: “Tốt xấu gì anh cũng nên để em cầm hai túi nhẹ nhẹ, bằng không người xung quanh sẽ nói em ngược đãi chồng mình.”
Nghe xong lời này, Tạ Minh Đồ lại rất tự hào: “Đó là do anh thương vợ.”
“Tuy rằng em biết anh không phí chút sức lực nào, nhưng em không nhìn được, anh đưa cho em một túi đi, ông bà nội đưa quá nhiều túi lớn túi nhỏ.
“Để anh sách, em ôm chút đồ đi,”
Tạ Minh Đồ dừng bước, dỡ xuống một túi đồ ăn nhỏ, bên trong chính là màn thầu và bánh nướng áp chảo bà nội Khương làm, còn có chút bánh và kẹo sữa linh tinh, anh đưa chiếc túi này cho Tô Hiểu Mạn: “ Mạn Mạn, em cầm cái này, đói bụng thì ăn một chút.”
Tô Hiểu Mạn ôm túi đồ ăn này vào trong ngực, bóc cái kẹo sữa nhét vào miệng, sau đó lại bóc một cái đưa cho Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ nhai nhai: “Mạn Mạn nghe lời, em ăn đi.”
“Cho anh một viên đường để anh nỗ lực.”
Hai người lên xe lửa, hai người bọn họ mua hai vé giường nằm, đồ nhiều cũng có chỗ để, mùng ba lên xe lửa cuối cùng Tô Hiểu Mạn mới cảm nhận được tiết xuân của những năm 1970, người trên xe lửa có rất nhiều người lui tới, trong tai toàn là tiếng ồn ào nhốn nháo.
Không nói tới cái khác, tiếng vang nhất trên xe lửa trừ bỏ tiếng rao hàng thì chính là tiếng trẻ con hét chói tai, người thời đại này sinh đẻ quá nhiều, chỗ nào cũng là trẻ con, có cặp vợ chồng mang theo một hai ba bốn năm đứa con, lớn còn đỡ, đám nhỏ ghé vào với nhau, giợng đứa này còn vang hơn đứa khác.
Một toa xe lửa có ba bốn đứa trẻ cũng đã đủ ầm ĩ, càng miễn bàn có mười mấy hai mươi đứa.
Trừ bỏ mấy đứa chạy trên mặt đất còn có mấy đứa trong địu. Lối đi đã nhỏ còn bị chen cho chật ních.
Bầu trời là một mảng sương trắng mênh mông, không có ánh mặt trời, tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng lại có gió lạnh thổi quét, ngồi bên cửa sổ có thể nghe được tiếng gió lại gào thét giận dữ ở bên ngoài.
TỚi lục Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ tới được giường nằm thì yên tĩnh hơn nhiều, Tô Hiểu Mạn chọn giường bên dưới, bên trên là Tạ Minh Đồ, hai người gần nhau, sau khi cất xong hành lý, thì cùng ngồi ở giường dưới.
Tô Hiểu Mạn dán lên người Tạ Minh Đồ, hiện tại cô đang dựa vào người đàn ông bên cạnh để sưởi ấm.
"Anh đi lấy nước ấm." Tạ Minh Đồ cười xoa nhẹ lên mặt cô, đứng dậy đi lấy ấm rồi xếp hàng lấy nước.
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, cô vẫn cứ ngồi ở trên giường cứng, hà hơi vào đôi tay bị lạnh đến cứng đờ của mình.
Tàu vẫn chưa chuyển bánh, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, không có gió lạnh thổi vào thân thể, nhưng ngồi trên chiếc chăn bông cứng rắn lạnh buốt, vẫn cảm giác được một luồng nước lạnh chui qua quần áo dán vào lưng.
Lạnh quá đi…
Lúc lên đường phải hứng gió lạnh, gương mặt lộ ra bên ngoại lạnh như là băng, nhiệt độ thân thể hạ xuống, lúc này mới ngồi xuống không bao lâu, cả người cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Đối diện bọn họ cũng là một cặp vợ chồng, còn mang theo ba đứa con, đứa lớn nhất tám tuổi, đứa nhỏ nhất cũng tầm hai ba tuổi gì đó, mấy đứa trẻ này ngoan ngoãn yên tĩnh cực kỳ, lão đại mang theo già trẻ trong nhà, lão nhị chơi đùa một mình.
Bọn nhỏ không biết lạnh là gì, bọn nó trộm hé cửa sổ ra, để gió lạnh phả vào gương mặt, phát ra tiếng cười khanh khách.
Đôi vợ chồng này nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, người đàn ông là quân nhân, người phụ nữ là một cô gái nông thôn buộc tóc nuôi ngựa, bên thái dương có mấy sợi tóc bạc, cô ấy thấy hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn, có sự nhiệt tình của người niên đại này mà chào hỏi cô: "Hai người là đôi vợ chồng son đúng không?"
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: "Đúng vậy, chị và anh đây mang cả nhà lên phương bắc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.