Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 377: Phải Học Tập




Trương Đông Xuân đắc ý nói: "Tôi là ân nhân nhà họ Trần, sinh ba đứa con trai, không cần bù lại tiền sính lễ."
"Cô phải học tập tôi."
"Làm ân nhân mà như cái dạng này của chị sao?" Tô Hiểu Mạn đánh giá chị ta vài lần, lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Nhìn chị có vẻ lớn hơn chồng chị mười mấy tuổi đúng không? Chị làm việc cho gia đình nhà anh ấy bao nhiêu năm rồi?"
Sắc mặt Trương Đông Xuân cứng đờ, cô ta còn nhỏ hơn chồng mình 6 tuổi.
Cô nũng nịu mà nhìn về phía Tạ Minh Đồ, lôi kéo tay anh, mềm giọng nói: "anh Tiểu Đồ, em là kẻ thù nhà anh được không, làm ân nhân em thấy mệt mỏi quá, cảm giác rất khổ cực.
"Thân thể Mạn Mạn yếu ớt, không chịu nổi."
Tạ Minh Đồ nghẹn cười, phối hợp với cô: "Được chứ, anh cũng không nỡ để em chịu khổ chịu nhọc."
Trương Đông Xuân chỉ thấy cô gái hồ ly kia dựa vào trong lòng n.g.ự.c người đàn ông với vẻ mặt thẹn thùng ngọt ngào, mâ Yến Đường lời muốn nói nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
Như mắc cứng ở cổ họng.
*
Mãi cho tới khi xuống xe lửa, Tô Hiểu Mạn vãn cứ mở miệng ngậm miệng là goj anh Tiểu Đồ.
Ga tàu hoả thủ đô là ga tàu hoả lớn nhất mà cô từng gặp ở thời đại này, vừa mới xuống xe lửa, gió lạnh phương bắc thổi tới khiến cô run bần bật, khô lạnh, không có mặt trời, lại còn bắt đầu có những trận tuyết nhỏ.
Tuy rằng nhiệt độ không khí thấp, nhưng Tô Hiểu Mạn cảm thấy lạnh khô này còn tốt hơn trời lạnh mà có hơi ẩm không ít.
Cô vặn mở bình nước uống mấy ngụm nước ấm, lại chủ động đưa tới bên miệng người đàn ông bên cạnh, ừng ực ừng ực đã hết hơn nửa bình.
Tô Hiểu Mạn cười đội mũ lên cho anh.
Trên người Tạ Minh Đồ vác bao lớn bao nhỏ, sau khi kiểm tra một lượt thấy không bỏ sót, hai người đi ra khỏi ga tàu hoả. --- ngày tháng mới của tương lai bắt đầu rồi đây.
Ra khỏi ga tàu hỏa, nơi này không giống bất cứ cái thành thị nào mà bọn họ đã từng nhìn qua, người đi đường rất đông, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hương hoành thánh nóng hầm hập, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ăn một chén hoành thánh trước, tìm người hỏi thăm nơi bọn họ muốn tìm.
Tô Hiểu Mạn tay chống cằm nghe một người giọng Bắc Kinh miêu tả đi tới hướng nam như thế nào, hướng bắc là chỗ nào, cô ngồi trên ghế nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm làm sao tôi biết được đâu là nam, đâu là bắc chứ?
Mơ màng nhìn không ra hướng bắc… nhưng vấn đề là bình thường cô cũng không biết đâu là hướng bắc, Tô Hiểu Mạn là người không hề có cảm giác gì về phương hướng.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tạ Minh Đồ ngồi bên cạnh thì vẫn luôn nghe người nọ nói, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng dò hỏi.
Tô Hiểu Mạn hở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm giữa hai người bọn họ, chỉ cần có một người có thể tìm ra phía bắc là được, cô chính là một kẻ phế vật mà thôi.
Đi vào một cái thành phố có hàng nghìn tòa nhà lớn lớn bé bé, còn có những con ngõ nhỏ đủ loại kiểu dáng, Tô Hiểu Mạn cảm thấy mới lạ, lại cảm thấy hoảng loạn, nơi này nhà cửa và tứ hợp viện có nhiều quá đi.
Nhưng đối với loại người mù phương hương như cô mà nói, sao cứ cảm thấy mấy căn nhà và mấy con ngõ này giống nhau y như đúc vậy? Tới cái đặc điểm nhận dạng cũng chẳng có.
…. Điều này khiến người ta cảm thấy hoảng loạn.
Tìm nhà, chẳng lẽ còn phải đi xem xét từng căn?
Tô Hiểu Mạn cắn môi dưới, cảm thấy nếu ban ngày chỉ có một mình cô đi qua nơi này, chính bản thân cô có thể đi như bị quỷ đánh tường. Đi tới đi lui, sao cứ cảm thấy xung quanh nó giống nhau y hệt vậy? Tiếng mà tai nghe được cũng giống nhau, cùng một thanh điệu.
Ngay cả cái xe ba bánh bán rau ngâm tương và rau muối chua cho công nhân cũng gặp được ba bốn lần, bọn họ vẫn ở tại chỗ ư?
“Minh Đồ, anh xác định là đi hướng bên này sao?”
Tạ Minh Đồ cười nhìn cô: “Sao không gọi anh Tiểu Đồ nữa? Gọi một tiếng anh Tiểu Đồ thì anh nói cho em biết?”
“Anh nghe tới mức nghiện rồi có phải hay không?” Tô Hiểu Mạn đá vào cẳng chân anh: “Anh đừng có dẫn em đi đoạn đường này vô ích.”
“Mạn Mạn, yên tâm đi, sắp tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.