Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 378: Tại Ai?





Hai người bọn họ đi tới cửa một căn tứ hợp viện thì dừng lại, nhìn ở bên ngoài thì bình thường chẳng có gì, không khác gì với những căn tứ hợp viện khác, chỉ là hơi cũ nát, lấy chìa khóa mở cửa, hai người bọn họ đi vào, nhìn kĩ, Tô Hiểu Mạn mới phát hiện:
Rách nát, là thật sự rách nát.
—— cảm giác như là phòng sắp sập.
Nóc nhà cũng được xếp đống mái ngói màu xanh lá không chỉnh tề chút nào, có chút tuyết trắng lả tả rơi, có không ít chỗ tàn khuyết, phỏng chừng là phải tu sửa lại nóc nhà một lượt, tường trắng giờ mang màu xám xịt, gạch cũng phủ rêu xanh, trên cây cột là lớp sơn màu son cổ xưa, đồ đạc bên trong nhà đã nát gần hết nửa.
Muốn ở được chỗ này, trước tiên phải tân trang cải tạo lại nó,
Nếu chỉ đơn giản vào nhà, phòng ở có tận mười gian cơ, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chọn một gian không nát như vậy ở nhà chính phía bắc, quét dọn sạch sẽ một lần, thứ khiến Tô Hiểu Mạn thích là mấy tấc sân trong viện còn có mấy cái cây, cỏ hoang trên mặt đất vàng úa, cây cũng chỉ còn lại có cành khô lá úa, làm nổi bật lên căn nhà rách nát bốn phía, càng hiện lên vẻ quạnh quẽ tiêu điều.
Nhìn không thấy nhiều màu xanh lục cho lắm, chỉ có lúc đi ngang qua cửa nhà bên cạnh, gặp được đống cải trắng xếp thành một ngọn núi nhỏ kia.
Một đường đi tới đây, Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thán trong đầu, thật nhiều thật nhiều thật nhiều cải trắng!
Trên đường trẻ con hát đồng giao, hôm nay ăn cải trắng hầm đậu hủ, ngày mai ăn cải trắng hầm đậu hủ, ngày kia vẫn ăn cải trắng hầm đậu hũ…
Tạ Minh Đồ bảo Tô Hiểu Mạn ngồi nghỉ ngơi, anh thì đi hỏi thăm, mang mấy lu nước về, Tô Hiểu Mạn và anh cùng lau lau rửa sạch sẽ mấy gian nhà chính và phòng ở phía bắc, trong phòng vẫn còn ít đồ nội thất, không dùng được thì chuyển ra bên ngoài, có thể sử dụng thì giữ lại.
Viện bên cạnh nghe thấy được động tĩnh, chạy tới cửa dò hỏi.
“Kia không phải là nhà của ông Mạnh à?”
“bao lâu rồi không có người ở?”
“sao, lại có người tới?” “hai người các cậu là nhà ai? Nhà họ Tạ? Cậu là… đứa trẻ kia? Trời ạ, nhìn quen mắt lắm, là cháu ngoại nhà ông Mạnh.”
“Tới Bắc kinh hả, muốn ở lại ưu?”

Có TCT đa tài đa nghệ nhà bọn họ, Tô Hiểu Mạn cũng không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì khác, lên nóc sửa nóc nhà, chỉnh cửa sổ các phòng, tất cả đều không cần phải lo lắng, anh sửa nóc nhà, tới cây thang cũng không cần phải đi mượn.
Giữa trưa hai người bọn họ chắp vá dùng phòng bếp nhỏ nấu bữa cơm, bà chị cách vách nhiệt tình hiếu khách đưa cho bọn họ không ít cải trắng và rau muối, Tô Hiểu Mạn mượn lồng hấp hấp màn thầu, xào chút cải trắng đơn giản, còn nấu canh cải trắng trứng gà, ăn cùng với rau ngâm, miễn cưỡng ăn no bụng.
*
Trong một cái tứ hợp viện bình thường, người đàn ông trung niên ngồi ở trên thềm đá, mặc một chiếc áo bông màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, mái tóc so le che kín đỉnh đầu, cây gậy chống cũ xưa đặt ở bên m.ô.n.g ông ta.
“Cha, còn không phải tại cha ư, không lấy cái nhà kia về sớm một chút.”
“Chờ sau này em trai kết hôn, lại còn phải chen chúc trong căn nhà này, nếu mà sau này sinh thêm con thì phải làm sao?”
“Cô và dượng lại không ở chỗ này.”
“Anh, trước đó bà ngoại không đồng ý.”

Phía bắc trong nhà có cái giường đất đã đốt nóng lên, có một bà cụ gầy gò đang ngồi, cốt sấu như sài, mặc một chiếc áo khoác rực rỡ nhưng lại cũ nát, đội mũ, ho khù khụ hai tiếng, cho dù đã già tới tuổi này, thì gương mặt khô gầy kia vẫn nhìn ra được là một mỹ nhân thời còn trẻ.
“Mẹ, em gái nói con trai út em ấy tới bắc Kinh, muốn ở trong căn nhà kia, về sau tòa viện đó là của thằng bé.”
Bà cụ hơi híp mắt, thanh âm vừa mỏng vừa nhẹ: “Vốn chính là của em gái anh mà.”
“Con trai út của nó, là Yến Đường?” Tại tháng chạp rét mướt này, ngồi ở trên giường đất ấm áp, ấm áp vô cùng, đôi mắt cũng híp lại, chỉ muốn ngủ gật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.