Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 379: Tạo Nghiệt




Bà Mạnh đã sớm không còn có thể nhớ rõ được rất nhiều chuyện, ký ức quá khứ linh tinh vụn vặt, sống hơn 80 năm trời, phần đại não phụ trách ký ức kia, đã sớm kêu gào bãi công từ lâu.
Rất nhiều chuyện không nghĩ ra nổi.
Nghe con trai nhắc tới con trai của em gái, đứa cháu ngoại đó như thế nào? Bà Mạnh nghĩ nghĩ, nhớ tới một người như vậy, cũng là Tạ Nhã Tri nhắc lại mấy lần ở trước mặt bà cụ, nói đứa con út này của nó giống lão nhị, bà cụ Mạnh chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Con trai út của bà và cậu nó, không có một chút điểm nào giống nhau hết cả.
bà cụ Mạnh híp đôi mắt, nhìn lão tam trước mắt, cũng duy độc trong nhà lão tam có hai đứa con trai, hai đứa cháu nội An Thái và Trường Thái, cho bà cụ chút an ủi.
Đứa con trai bà ta yêu nhất đã không còn nữa.
Người đàn ông què chân đứng trước mặt bà cụ, cũng chính là một người đã tuổi trung niên Tạ Trọng Khải, anh ba của Tạ Nhã Tri, lộ ra biểu tình khó xử, không biết nên nói chuyện kế tiếp ra như thế nào?
Lúc nghe thấy chuyện này, mặt Tạ Trọng Khải đầy vẻ không thể tin nổi, trong nhà em gái ông ta thế mà còn xảy ra chuyện như vậy.
Con trai út của em gái là Khương Yến Đường lại không phải con trai ruột của nó, mà từ nhỏ đã bị người ta đánh tráo vào.
Trước kai Tạ Nhã Tri không dám nói việc này cho bà mẹ già, sợ mẹ mình lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích như vậy, mà đứa cháu ngoại thật kia dẫn vợ tới Bắc Kinh, không nói cho mẹ biết thì cũng không được.
Tạ Trọng Khải nhìn vẻ mặt hôm nay của bà cụ, bộ dáng tinh thần mười phần mà mới nhắc tới chuyện này.
“Mẹ, không phải Yến Đường, đứa con út này của em gái không phải là con ruột, vừa mới sinh ra đã bị người ta đánh tráo, trời ạ, sao lại có một người đáng c.h.é.m ngàn đao như vậy cơ chứ?’ Tạ Trọng Khải một năm một mười mà kể lại chuyện đứa cháu ngoại út bị đánh tráo như thế nào cho bà cụ Mạnh nghe.
Vốn đang sợ bà cụ không chịu nổi, nhưng ai mà biết bà cụ chỉ nhíu lông mày, nói một tiếng: “Đã sớm nhìn ra không giống con của nó, hóa ra bị đánh tráo… Mẹ còn chưa gặp được đứa cháu ngoại ruột kia.”
“Tới Bắc Kinh rồi, mẹ phải đi gặp.” Tạ Trọng Khải gật gật đầu: “Phải gặp mặt nhau chứ.”
Lúc này ngoài cửa có người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác màu lam chạy vào, là vợ của Tạ Trọng Khải - Cao Mộng Nguyệt, chạy vào gọi đi ăn cơm, Tạ Trọng Khải và Cao Mộng Nguyệt liếc nhìn nhau, để vợ dẫn theo con dâu cả, hầu hạ bà cụ dùng cơm.
Ăn cơm xong, bà cụ đi ngủ.
Cao Mộng Nguyệt đứng ở ngoài sân thở dài: “Làm vợ của ông đúng là không chịu nổi mà.”
Người ta nói làm vợ chục năm thì làm mẹ chồng, nhưng bà mẹ chồng này sống dai quá, hiện tại bà ta còn chưa được làm bà, vẫn phải sống luồn cúi dưới bà cụ này.
“Ê, năm đó bà nội anh thật sự để lại gì sao? Tới nhà họ Mạnh cũng không biết, thì mẹ của anh biết giấu ở chỗ nào sao?”
“cũng nên hỏi di chúc viết như thế nào sớm một chút, về sau còn biết đường đi mà đào, tôi thấy tình thế mấy năm này càng ngày càng tốt…”
“chờ đứa cháu ngoại kia tới đây, để bà cụ tâm sự với thằng bé, cho lão nhị nhà ta căn nhà kia.”
Tạ Trọng Khải gãi gãi đầu: “Bà đừng nghĩ những chuyện này, mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“A.” Cao Mộng Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Mẹ anh là người khó hầu hạ nhất, ăn một bữa cũng phải khiến người khác cúi đầu thấp hèn trước mặt bà ta ba mời bốn gọi.”
Tạ Trọng Khải trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái.” Chẳng phải là do trước kia bà tạo nghiệt hay sao?”
Từ khi nhà họ Tạ lụi bại, trước đó Cao Mộng Nguyệt đối xử với bà cụ đã không tính là tôn trọng, thậm chí là khốn nạn, nhưng sau khi biết bà cụ có khả năng biết nơi chôn đồ nhà họ Mạnh, lập tức lật mặt, cam nguyện làm một cô con dâu hiền huệ hiếu thảo.
Còn không phải là vì lừa được đồ vật tới tay trước hay sao?
Cao Mộng Nguyệt chép miệng: “Trộm để lại chút thịt, lúc này vẫn chưa lạnh lắm, gọi nhà lão đại về mà lấy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.