Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 380: Cháu Ngoại




“Ông nói xem lừa bà ấy thì có ích lợi gì? Nhà họ Tạ các ông chỉ có mỗi tôi sinh được hai đứa con trai là lão đại và lão nhị, có thứ gì tốt, chẳng lẽ bà cụ còn không cất giữ để cho hai đứa nó? Chẳng lẽ còn muốn đem đi cho nhà họ Mạnh?’
“Cũng không biết bà ấy gả tới nhà họ Tạ các ông đã bao nhiêu năm rồi>’
Tạ Trọng Khải: “Là đồ nhà họ Mạnh.”
Cao Mộng Nguyệt: “Cũng có không ít đồ nhà họ Tạ đâu.”
“Năm đó bị thanh lý hết một đống, còn không biết giữ lại bao nhiêu thứ, mặc kệ là thứ gì, giống như căn nhà kia, còn không phải cho hai đứa nhà chúng ta, bà cụ không hiểu, chẳng lẽ anh cũng không hiểu luôn?”
“Nhà em gái còn mấy đứa con trai, nhà lão nhị cũng có hai đứa.”
Cao Mộng Nguyệt cười: “Ba đứa cháu ngoại thì thế nào? Cháu ngoại thì cũng chỉ là người ngoài, nhà lão tam thì hai đứa con gái, có thể lấy được cái gì, sau này đều phải đi lấy chồng, đồ nhà em trai chẳng phải cuối cùng đều của con trai nhà chúng ta hay sao?”
Tạ Trọng Khải và bà ta cùng nhau cười ha ha.
“chẳng phải ông còn phải dựa vào tôi sinh con trai đấy ư?” Cao Mộng Nguyệt đắc ý chống eo, sau khi nhớ tới Tạ Nhã Tri thì cười lạnh vài tiếng: “Em gái ông thật ra đối xử với đứa con út của nó vô cùng tốt, nghe nói là lớn lên ở nông thôn, nhìn cẩn thận còn thấy còn cho nó vào đại học, không có bút tích của em rể ông tôi không tin.”
“bảo nó giúp hai đứa con mình tìm công việc, lại chẳng chịu trợ giúp chút gì cả, co trai út của chính mình mới là bảo bối trong lòng.”
Tạ Trọng Khải: “Con bé cũng tìm giúp.”
“Công việc kia quá mệt mỏi con trai tôi không làm được nhé, chẳng lẽ không thể giúp chúng nó vào trong đại học được hay sao?”
“Hại, hai đứa chúng nó không có thiên phú học tập, bà đừng có mù quáng nữa.”
Cao Mộng Nguyệt: “Cô ta cũng họ Tạ, chẳng lẽ không chăm sóc chiếu cô hai đứa cháu trai duy nhất nhà họ Tạ một chút?”
“Đứa con trai bị tráo về nông thôn kia của cô ta tới Bắc Kinh ư? Tên là gì? Bao giờ thì tới?”
Tạ Trọng Khải: “Mấy ngày năm sau, tên Tạ Minh Đồ.” Cao Mộng Nguyệt nhíu mày, lập tức hỏi ngược lại: “Ông nói cái gì? Tên là gì cơ?”
“Tạ Minh Đồ.”
Cao Mộng Nguyệt vừa nghe thấy cái tên này nhất thời nóng nảy: “Thằng bé đó là con trai út nhà họ Khương sao lại mang họ Tạ được? Rốt cuộc em gái ông có ý tứ gì? Vì sao thằng đó cũng mang họ Tạ?”
Tạ Trọng Khải thình lình run lập cập, lúc trước ông ta còn không nghĩ kĩ tới chuyện này, sau khi vợ mình nói, ông mới phản ứng được, đứa cháu ngoại này của ông ta cũng mang họ Tạ giống ông ta.
— Nhà bọn họ có ý tứ gì đây?
“Cô em gái kia của ông đúng là tâm tư xảo trá, ông nói xem có phải cố ý hay không, làm đứa con trai út này của cô ta sửa họ Tạ, cô ta còn để thằng đó tới Bắc Kinh gặp bà cụ, còn dẫn theo cả vợ nữa có phải hay không?”
“Sao cô ta có thể mặt dày bám vào nhà họ tạ được?”
“Sửa cái tên để thằng đó thành người nhà họ Tạ, khẳng định cô ta muốn chiếm thứ gì đó.”
Cao Mộng Nguyệt nắm chặt ống tay áo, tức giận nói: “Em gái ông nghĩ hay thật đấy, đứa con trai của cô ta cũng muốn chia một phần chén canh nhà họ Tạ này.”
“Ông hỏi thăm chút xem cô ta đổi họ con trai thành họ Tạ là cái đạo lý gì? Nhà họ Tạ chúng ta còn có hai cái chồi non, cần gì cô ta phải đổi họ con trai út sang họ Tạ?”
Tạ Trọng Khải: “Mới ban đầu tôi cũng không nghĩ tới chuyện này.”
Tạ Trọng Khải đúng thật là không nghĩ tới việc này, ngay từ đầu nghe thấy cái tên này, cũng không cảm thấy có gì sai, lúc này Cao Mộng Nguyệt nhắc tới trong lòng ông ta mới lộp bộp một chút.
Chẳng lẽ em gái thật sự muốn đưa đứa bé này tới nhà họ Tạ?
“Cái đầu óc kia của ông thì sao mà nghĩ ra được?”
Tạ Trọng Khải: “Nó không nói thẳng.”
Cao Mộng Nguyệt cười lạnh vài tiếng, trào phúng nói: “Ông cho rằng Tạ Nhã Tri có thể hoàn thành được bàn tính này, một tên tiểu tử nông thôn mà thôi, đưa nó tới trước mặt bà cụ, xem bà cụ có nhận biết đứa cháu nhà họ Tạ này hay không?”
“Cháu ngoại thì cũng chỉ là cháu ngoại mà thôi, chạy thế nào cũng không thoát được cái chữ “ngoại” kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.