Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 387: Mua Camera




Mười lăm cân thịt dê, hai người bọn họ tiết kiệm một chút thì có thể ăn gần chục ngày. Tô Hiểu Mạn cắt non nửa cân thịt dê và nửa cân xương dê, rửa sạch sẽ, tẩm ướp hương liệu, rượu và gia vị rồi bỏ vào nồi đun qua một lần.
Vớt ra khỏi nồi cho ráo nước, mang đi xào cho thơm rồi lại cho vào nồi nước sôi tiếp. Cô từ từ bỏ hương diệp, thì là, cẩu kỷ và táo đỏ Hoài Sơn vào trong nồi rồi đậy nắp lại, bắt đầu nấu canh thịt dê.
Không lâu sau, hương thơm của canh thịt dê bay đầy trong không khí. Tô Hiểu Mạn ngửi được mùi hương này thì không chỉ thèm đến mức chảy nước dãi ba thước mà bụng cũng sôi cả lên, cực kỳ muốn ăn thịt.
Hương thơm này không chỉ khiến cô khó chịu mà mấy nhà bên cạnh cũng khó chịu theo, bên cạnh nhà cô là một đại viện lớn. Bây giờ tứ hợp viện chỉ có một gia đình ở rất ít, toàn là bốn, năm, thậm chí là mười mấy nhà cùng ở chung một chỗ, trở thành một đại viện lớn.
Trong đại viện bên cạnh có năm sáu hộ gia đình ở chung, ngày thường cũng ồn ào cãi nhau không ít lần. Hiện tại vẫn chưa tới giờ nấu cơm mà họ đã ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt xung quanh rồi.
“Đây là nhà ai bắt đầu nấu đồ ngon thế?”
“Nấu canh thịt dê.”
“Không phải chỗ chúng ta đâu, mùi này là của nhà bên cạnh đấy.”
……
Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, Tô Hiểu Mạn rúc ở trong phòng không lên tiếng. Cô cảm thấy sống ở loại đại viện như thế này cũng không tốt lắm, sân dựa gần sân thực sự đúng là quá chật chội, tính riêng tư cũng kém nữa.
Cô ở trong nhà riêng sân riêng thế này mà đã cảm thấy tính riêng tư kém rồi, đại viện bên cạnh cùng nhau ở trong một cái sân chắc là chẳng thể giữ nổi bí mật gì hết. Hôm nay nhà nào ăn cái gì, có khi hàng xóm còn nhớ rõ ràng hơn cả bản thân nhà đó ấy chứ.
Tô Hiểu Mạn ngửi mùi canh thịt dê nằm trên giường đất ngủ trong chốc lát, trong mơ cô còn ôm xương dê hì hà hì hục mà gặm, cuối cùng tiếng động ngoài cửa đã gọi cô dậy. Tô Hiểu Mạn chạy ra mở cửa, bên ngoài tuyết đang rơi, Tạ Minh Đồ đỗ xe ba bánh ở ngoài cổng. Anh vừa bước xuống từ xe ba bánh, trên mũ còn có một ít tuyết đọng lại. “Anh từ từ đã…… Anh ngồi lên xe một lần nữa đi!” Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn định giúp anh phủi hết tuyết trên mũ đi, thế nhưng ngẫm nghĩ lại một chút thì loại hình ảnh lái xe này về sau sẽ rất đáng quý. Nghĩ nghĩ một lúc, cô nhanh chóng bảo Tạ Minh Đồ ngồi lại lên xe ba bánh rồi quay đầu về phòng lôi camera bảo bối của mình ra.
“Ngồi yên ngồi yên! Tạo dáng đẹp vào, em chụp cho anh một tấm.”
Tạ Minh Đồ bị ép phải giả vờ lái xe ba bánh cực kỳ bất đắc dĩ. Từ sau khi vợ mua camera thì lúc nào cũng thích chụp ảnh anh, hình như anh làm gì cô cũng phải chụp một tấm để làm kỷ niệm.
Ngay cả bây giờ cũng vậy, anh chỉ lái cái xe ba bánh cũ nát thôi mà cô cũng muốn chụp một tấm.
“Mạn Mạn, chụp nhiều như thế để làm gì vậy?”
“Về sau những tấm ảnh này đều sẽ rất hữu dụng!” Tô Hiểu Mạn vui vẻ ôm camera, hướng ống kính về phía Tạ Minh Đồ không ngừng điều chỉnh góc độ, cô còn chạy chậm vài bước tới sửa sang lại những đồ vật trên xe ba bánh nữa.
Lần này Tạ Minh Đồ tới chợ rau mua đồ có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú.
Một xe ba bánh chở đầy cải trắng, cải trắng trong xe chất đống như một ngọn núi nhỏ. Ngoài cải trắng thì còn có mấy củ khoai tây, khoai lang ở giữa ngọn núi cải trắng nhỏ nữa. Ngoài những thứ này thì còn có một quả bí đao, một bao miến khô, một bao đậu hũ nhỏ, một lọ đậu tương nhỏ, dưa muối chua, hai cân đậu phụ đông…… Và còn có cả một ít “tỏi ngày mồng tám tháng chạp” màu sắc kỳ lạ nữa.
Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm tỏi ngày mồng tám tháng chạp kia, cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cái này là……”
Tạ Minh Đồ giải thích: “Đó là tỏi ngày mồng tám tháng chạp.”
Tô Hiểu Mạn vuốt nhẹ b.í.m tóc của mình, “Em biết là đây là tỏi ngày mồng tám tháng chạp rồi, nhưng mà nó là của thím bán rau tặng cho anh à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.