Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 396: Có Thai Rồi




Tiểu Đinh chớp mắt mấy cái, sau đó cô gái nhỏ này vô cùng lớn giọng nói: “Chị Hiểu Mạn, hai vợ chồng chị trông quá ăn với cơm rồi!!!!!”
Tô Hiểu Mạn: “???!!” Quá ăn với cơm?
Đây là lời khen ngợi ma quỷ gì vậy.
Sự thật chứng minh, tiểu Đinh thật sự cảm thấy hai vợ chồng cô lớn lên đẹp có thể ăn lèm với cơm, buổi trưa cô ấy ăn cơm ở nhà cô, bánh bao cỡ to đều ăn thêm hai cái, đặc biệt còn ăn thêm nhiều cơm, nhưng mà sau khi tiểu Đinh thấy cách ăn của Tạ Minh Đồ, thì cảm thấy sức ăn của bản thân vẫn còn kém lắm.
Khi cô ấy nhìn thấy bát cơm từ thùng gạo, cô ấy sẵn sàng cúi đầu xuống.
“Chị Hiểu Mạn, lần sau chị với anh rể đến nhà em chơi, em sẽ tự tay nấu cho chị và anh rể một bàn đồ ăn ngon.”
Sau khi tiểu Đinh dùng bữa ở nhà cô xong, cũng không bao lâu liền đi về nhà rồi.
Trong phòng bếp vẫn còn cắm hai xiên kẹo hồ lô đang ăn dở, Tô Hiểu Mạn mỗi tay cầm một xiên đút cho Tạ Minh Đồ ăn.
Tạ Minh Đồ ngoan ngoãn ăn xong hai xiên kẹo hồ lô, anh thật sự không thích ăn đồ ăn chua ngọt như vậy “Mạn Mạn, em ăn đi.”
“Anh có chắc muốn em ăn sao?” Tô Hiểu Mạn cố ý trêu chọc anh nói: “Em nghe người ta nói lúc mang thai không thích hợp ăn nhiều kẹo hồ lô.”
Tạ Minh Đồ nghe vậy thì ngớ người ra, trong miệng còn ngậm nửa viên kẹo hồ lô, cả nửa ngày cũng không nuốt xuống, hai má phình ra trông giống như cục u vậy.
Anh dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy, giọng điệu cẩn thận hỏi: “Mạn Mạn…….Em có rồi?
Tô Hiểu Mạn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nuốt tất cả mọi thứ trong miệng xuống, nôn nóng mà vây quanh bên cạnh cô.
Tên Cẩu Tử ngốc này, không nhả hạt!!! “Anh nuốt xuống hết rồi hả? Anh không nhả hạt à?” Tô Hiểu Mạn vô cùng lo lắng mà nhìn anh.
“Mạn Mạn… em em em, vừa rồi em nói cái gì cơ?” Tạ Minh Đồ không dám hỏi câu cô nói ra, anh không thể tin được thứ mà tai mình mới nghe thấy, Mạn Mạn có khả năng mang thai ư?
Tuy rằng trước đó Tạ Minh Đồ còn trêu ghẹo rằng Tô Hiểu Mạn “có”, nhưng mỗi một lần anh và Tô Hiểu Mạn ở bên nhau, đều thành thật mà làm biện pháp an toàn, lần duy nhất để sót, chính là buổi tối ở thôn Kiều Tâm ngày đó.
Tô Hiểu Mạn thấy anh kích động như vậy, có hơi lo lắng mình nói việc này với anh quá sớm, sợ anh quá cao hứng, chính bản thân cô còn chưa xác định được.
Cô xoa bụng nhỏ của chính mình, cũng vì ngày đó lúc Tạ Minh Đồ đi mua đồ ăn mở miệng trêu cô làm Tô Hiểu Mạn ghi nhớ chuyện có con, hơn nữa bà dì của cô cũng tới chậm mấy hôm rồi.”
Mỗi tháng bà di Tô Hiểu Mạn tới thăm luôn cực kì chuẩn, ít có khi tới muộn, trước đó còn nghĩ có phải là do tới Bắc Kinh hay không, thay đổi môi trường sống nên mới bị chậm, mà tới hôm nay, càng ngày cô càng có một cảm giác kì quặc.
Mới vừa rồi mua hồ lô ngào đường xong, cô và Tiểu Đồ ở bên nhau, mới ăn một cái hồ lô ngào đường xong, bỗng nhiên cô nhớ tới thai phụ không thích hợp ăn hồ lô ngào đường, sau đó cô lại nhớ tới mấy ngày này thân thể mình có biến hóa thì bắt đầu lo lắng lên.
Cho dù mới chỉ hơi hoài nghĩ thôi thì cô cũng không ăn nữa.
“Anh đừng có vui mừng vội quá, hiện tại vẫn chưa xác định được chính xác, nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm thôi thì sao?” Tô Hiểu Mạn thật đúng là sợ chỉ hiểu lầm mà thôi, rốt cuộc hai người bọn họ cũng chỉ có mỗi một lần không mang bao.
Mới chỉ có mỗi một lần như thế, tên Cẩu Tử thối này làm quá mức, cũng không biết làm bao nhiêu lần, chắc sẽ không một lần là trúng thưởng đâu?
Một phát trúng luôn?
Ít nhất cũng phải có năm sáu phát gì đó… Sau đó thì cô mơ mơ màng màng, cũng không nhớ rõ số lần, chắc chỉ có tên Cẩu Tử thối kia mới nhớ rõ mà thôi.
Tạ Minh Đồ kích động mà ôm lấy Tô Hiểu Mạn nửa ngày sau mới bình phục lại tâm tình: “Mạn Mạn, em muốn giữ lại đứa nhỏ này không?”
Bọn họ lúc này cũng không vội muốn có con cho lắm, Mạn Mạn vừa mới vào đoàn văn công, sau khi mang thai con, thì không thích hợp lên sân khấu…
“Nếu mà thật sự có, thì giữ lại.” Tô Hiểu Mạn cúi đầu ôn nhu cười một cái, mới có một lần đã mang thai như vậy, vẫn là ở ngày hôm đó, đứa nhỏ này có duyên phận rất sâu với bọn họ, đương nhiên là muốn giữ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.