Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 397: Rất Vui Mừng




Hiện tại đoàn ca múa của cô thuộc về đơn vị nhà nước, nếu hiện tại mang thai phỏng chừng sẽ được điều đi bộ phận hậu cần làm những công việc nhẹ nhàng, nhưng mà tiền lương cùng tiền trợ cấp các mặt sẽ ít đi, nhưng cũng không đáng ngại.
Tạ Minh Đồ vui vẻ mà ôm lấy Mạn Mạn âu yếm trước mặt, anh cực kì kích động, thật sự muốn ôm Tô Hiểu Mạn xoay vòng vòng, rồi lại không dám ôm cô làm động tác nguy hiểm như vậy.
Anh trịnh trọng nói: “Mạn Mạn, anh sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta.”
Tô Hiểu Mạn bật cười: “Vẫn chưa xác định chính xác mà.”
“nếu như là nhầm lẫn thì làm sao bây giờ?”
Tạ Minh Đồ ôm cô rồi hôn hôn: “Nếu bây giờ mà nhầm lẫn thì về sau chúng ta vẫn sẽ có con, anh sẽ chăm sóc tốt cho Mạn Mạn và con chúng ta.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, dựa vào lồng n.g.ự.c anh.

Lại qua mấy ngày nữa, Tô Hiểu Mạn càng ngày càng chắc chắn rằng mình đang mang thai, thân thể có một số phản ứng kì lạ, bụng nhỏ luôn ẩn ẩn có một loại cảm giác kì lạ, có đôi khi cô cảm thấy mình thật sự mang thai, nhưng có đôi khi lại lo lắng đó chỉ là do tác dụng tâm lý của mình mà thôi.
Tạ Minh Đồ đi tới bệnh viện cùng với cô, may mắn ở đây là thủ đô, cũng có cơ sở nghiên cứu y tế tốt nhất, không cần bọn họ phải chờ đợi nôn nóng.
Không bao lâu là có kết quả.
Cô thật sự mang thai được hơn một tháng.
Tô Hiểu Mạn nhận được một Tạ Cẩu Tử đang ngây ngốc vì mới được nhậm chức cha, tên Cẩu Tử ngốc này trực tiếp trình diễn màn lộn nhào 88 cái ở con ngõ nhỏ cạnh bệnh viện, hấp dẫn vô số ánh mắt của người qua đường, Tô Hiểu Mạn chỉ muốn coi như mình không quen biết anh.
“Công… phu?” Có người nước ngoài không thành thạo tiếng Trung lắm mở miệng.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nếu mà sau này anh không lái máy bay, Cẩu Tử nhà bọn họ có thể đi diễn tạp kỹ để nuôi gia đình sống tạm.
Sau khi lộn nhào xong, gia hỏa tim không hoảng hốt, hơi thở không hụt vui vẻ chạy tới bên cạnh cô, miệng cứ Mạn Mạn dài Mạn Mạn ngắn xoay vòng quanh cô vòng vòng, một người đàn ông cao 1 mét 8 như vậy, lại biến bản thân chính mình thành một kẻ lỗ mãng,
Người cha ngốc. Lần đầu tiên làm cha mà cao hứng tới như vậy.
Giống hệt như một người bị tăng động vậy.
Nếu như bị một đạo diễn nào đó thấy, nói không chừng sẽ kéo anh đi diễn vai con khỉ.
Tô Hiểu Mạn giữ chặt cánh tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi về.”
Còn không đi thì không biết sẽ dẫn bao nhiêu người vây xem, nếu không biết được rằng đây là một người mới làm cha nên ngốc nghếch như vậy thì còn tưởng rằng hai người bọn họ đang mãi nghệ đầu đường đây.
Tô Hiểu Mạn tự nhiên sờ lên bụng nhỏ của chính mình, hiện tại bụng vẫn chưa lộ rõ, không cảm nhận được sự tồn tại của các con, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bên trong có một đứa bé lặng lẽ sinh trưởng, chính bản thân cô cũng cảm thấy cực kì kích động.
Đây là đứa con của cô và Tạ Minh Đồ, cô có thai đứa con của cô và người thương.
Cô được làm mẹ rồi.
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng đặt tay trên eo cô, che chở cô, hai người đi về nhà, hiện tại đang là đầu mùa xuân, tiết trời vẫn rất lạnh, Tô Hiểu Mạn bị anh ôm ở trong ngực, không cảm nhận được chút gió lạnh đang tàn sát bừa bãi nào cả.
Hai người đi đến cửa sân, gặp được thím Trương ở cách vách đang đeo tạp dề, thím Trương cười chào hỏi với hai người bọn họ: “Hai vợ chồng gặp được chuyện tốt gì à? Cười ngọt ngào như vậy.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Thím ạ, là có chuyện rất tốt.”
Hai vợ chồng cười cười, cũng không nói thêm cái gì cả, ngọt ngào mà đi vào trong nhà, chờ sau khi đóng cửa sân lại, hai người bọn họ muốn thân mật như thế nào, người bên ngoài cũng không quản được.
Tô Hiểu Mạn vào nhà, đang muốn anh anh em em với người đàn ông mình âu yếm, ai biết hai bọn họ tới cái hôn cũng chưa thực hành được, người này đã vui vẻ chạy ra ngoài sân lộn nhào đánh quyền.
Một thân tinh lực vẫn không có chỗ phát tiết.
Anh thật sự rất vui mừng rất vui mừng, rất vui mừng, rất vui mừng!!!
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tới cái hôn cũng không có?
Tô Hiểu Mạn tay vỗ quai hàm, vẻ mặt lạnh nhạt kéo một băng ghế nhỏ ra ngồi xem anh lộn nhào đánh quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.