Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 404: Con Gái Giống Mẹ




… Đẹp thì đẹp, nhưng vô pháp tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu.
Mấy năm nay Tạ Minh Đồ có biến hóa rất lớn, hơn nữa, lúc hồi tưởng lại quá khứ, Tô Hiểu Mạn không thể trách được mà nhớ lại bộ dáng bết bát bê tha như một con ch.ó lạc nhà của anh.
Tô Hiểu Mạn xoa xoa mặt, nhanh chóng xóa đi hình ảnh mấy đứa con gái mặt đầy râu đi.
Biến đi biến đi…
Nhưng mà tư duy của con người chính là khốn nạn như vậy đó, càng muốn mình không nghĩ tới chuyện này, thì chuyện đó sẽ càng cố tình hiện rõ lên trong đầu.
Tô Hiểu Mạn có chút hít thở không thông: “...”
Ban ngày cô nâng gương mặt tuấn mỹ kia của Tạ Minh Đồ lên quan sát mười phút, vẫn không thể mang gương mặt này hòa nhập vào hình ảnh mấy đứa con gái của mình trong tương lai, ngược lại sẽ càng nhớ rõ ràng bộ dáng của gia hỏa này hai năm trước.
Cảm giác cả thế giới đang đùa bỡn cô.
Trên thực tế khi còn nhỏ Tạ Cẩu Tử hẳn là rất đẹp, dù sao Liễu Thục Phượng và các thôn dân trong thôn cũng đã từng nhìn thấy và làm chứng, nhưng mà lực sát thương đến từ hình tượng của tên Cẩu Tử này cũng rất lớn, Tô Hiểu Mạn nhớ về quá khứ lại không nhịn được mà tưởng niệm…. Không phải, nhất định không phải do khẩu vị của cô quá kỳ quái, mà là sau một thời gian dài, loài người luôn có thói quen nhớ về quá khứ, tưởng niệm những khoảng thời gian đã mất đi đó.
Như vậy không tốt chút nào cả.
“Mạn Mạn, em làm sao vậy?” Tạ Minh Đồ thành thật đứng ở trước mặt cô, để cô tùy ý nâng mặt mình nhìn tới nhìn lui, cho dù không biết lý do tại sao, cũng vẫn dung túng động tác của đối phương.
Mạn Mạn đang nghiên cứu cái gì sao?
Tô Hiểu Mạn cười hôn vài cái trên mặt anh, cố ý khiến giọng mình ngọt ngào hơn: “Anh Tiểu Đồ, em đang suy nghĩ nếu như con gái của chúng mình giống anh, thì lúc chúng trưởng thành sẽ giống như thế nào.”
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu, con gái giống anh?
Tạ Cẩu Tử không tưởng tượng ra được. Tô Hiểu Mạn lại nâng mặt anh lên thêm một lần nữa, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, một cái ý tưởng tuyệt diệu, cái ý tưởng này cần Tạ Cẩu Tử thân ái của cô phối hợp.
“Anh Tiểu Đồ, hay là anh thử mặc váy cho em xem, em làm cho anh hai bộ váy…” Tô Hiểu Mạn rất muốn nhìn bộ dáng lúc mà Tạ Minh Đồ mặc váy, lúc ban nãy khi cô nâng mặt anh đã bắt đầu nghĩ tới thứ này.
Nếu dùng đồ trang điểm làm mặt mày Tạ Minh Đồ nhu hòa hơn, che lấp đi sự nam tính nhọn hoắt ở giữa mày anh, trang điểm thành bộ dáng ôn nhu yêu kiều, lại mặc một bộ váy vào… nói không chừng sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp.
— Thật muốn nhìn một chút.
Tô Hiểu Mạn tự tin là Tạ Minh Đồ sẽ dung túng cô như vậy, khẳng định sẽ thuận theo chủ ý của cô, lại không ngờ Tạ Minh Đồ liều c.h.ế.t chối từ.
Tạ Minh Đồ cảm thấy mặc váy ở trước mặt Tô Hiểu Mạn nhất định sẽ ảnh hưởng tới khí khái nam nhi và hương vị đàn ông của mình, không mặc, nhất định không mặc, một người đàn ông như anh sao có thể mặc váy được?
“Tới cái này mà anh cũng không chịu đồng ý với em? Thế mà anh còn dám mở miệng nói yêu em!” Hiện tại Tô quý phi đang mang thai nên gây rối vô cớ.
Tạ Minh Đồ một cái đầu nhưng ba cái to, anh gãi gãi tóc: “Mạn Mạn, em không thể đưa ra cái chủ ý khác được hả?”
Bảo anh mặc váy còn không bằng bảo anh chạy quanh nơi này mười vòng.
“Con gái chúng ta hẳn là sẽ giống mẹ.”
“Con trai thì mới giống cha được, cũng chính là giống anh.” Tạ Minh Đồ chỉ chỉ vào mặt mình: “Mạn Mạn, em nhìn mặt anh tưởng tượng hình dáng con trai mình đi.”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Hiện tại em chỉ muốn biết nếu con gái lớn giống anh thì sẽ có bộ dáng gì, em chỉ muốn xem con gái, anh mặc váy thử xem, em trang điểm cho anh.”
Trong lòng Tạ Minh Đồ rất lạnh, lạnh lắm luôn, anh khoa tay múa chân, nhắc nhở nói: “Mạn Mạn, anh cao hơn em nhiều như vậy.”
“Váy của em anh không mặc vừa,”
Sau khi nhìn thấy cái kích cỡ kia, Tô quý phi cảm thấy bản thân mình đã phải chịu nhục nhã: “Váy chỉ cần vừa vòng eo là được, sao lại không mặc vừa? Em làm một bộ mới cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.