Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 407: Long Phượng




Tô Hiểu Mạn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nuốt tất cả mọi thứ trong miệng xuống, nôn nóng mà vây quanh bên cạnh cô.
Tên Cẩu Tử ngốc này, không nhả hạt!!!
Tô Hiểu Mạn thấy biểu tình này của anh, cười ôm lấy vòng eo anh, ý bảo anh cúi đầu, hôn lên mặt anh vài cái.
Tạ Cẩu Tử nhận mệnh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhìn không ra là vui vẻ hay khoong vui vẻ.
Chờ người trước mặt tuyên án.”
“Nhìn em như vậy làm cái gì? Ăn hạt dẻ rang đường đi, là vừa rồi em mới làm, cách làm không giống với trước đây, là học từ bà cụ Thẩm ở cách vách, anh thử nếm mấy hạt nữa xem?”
Tạ Minh Đồ một tay cầm chén, bóc một cái hạt dẻ rang đường, đút cho Tô Hiểu Mạn ăn trước, Tô Hiểu Mạn ăn thêm mấy hạt đã không ăn nổi nữa: “Em làm cho anh ăn.”
Hai người thân mật mà ăn một chén hạt dẻ, Tạ Minh Đồ ôm cô về giường đất nghỉ ngơi, Tô Hiểu Mạn lười biếng lật mấy quyển sách, cô cũng đang đọc sách y, đương nhiên là chỉ đọc những gì thai phụ cần phải chú ý mà thôi.
Tạ Minh Đồ thấy cô như vậy rốt cuộc không nín được nữa: “...Mạn Mạn?”
Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Trên gương mặt đẹp trai của Tạ Minh Đồ lộ ra vẻ rối rắm: “ Không phải là em muốn anh…?”
Tô Hiểu Mạn dù bận vẫn ung dung hỏi lại: “Em muốn anh làm gì?”
“Anh nghe em hết.” Giọng nói Tạ Minh Đồ mang theo bảy phần suy sụp, cho dù là thỏ ngạo thiên cũng phải rũ đôi tai xuống.
,
“Nghe em? Vậy thì đọc sách với em đi, ngày mai em sẽ đi tú ân tú ái với anh ở trước mặt thím Trương.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm chính cô còn muốn thổi rất nhiều rất nhiều lời hay tiếng thơm về người đàn ông của mình ra ngoài, mới dỗ anh được.
Tạ Minh Đồ: “....?”
Tú ân tú ái là cái mà anh lý giải trên mặt chữ sao? . Truyện Gia Đấu
“Mạn Mạn, em không cần anh mặc váy hả?”
“Không phải nói muốn thấy con gái lớn lên giống anh hay sao?”
Tô Hiểu Mạn mỉm cười, ôm anh hôn một cái, anh Tiểu Đồ của cô thật sự quá tốt luôn: “Chọc anh chơi thôi, anh đối xử với em tốt như vậy, em cũng không nỡ bức anh làm chuyện anh không muốn đâu.”
Tạ Minh Đồ cười, anh ôm Tô Hiểu Mạn trước mặt, vùi đầu trên vai cô: “Hiện tại anh nguyện ý.” “ANh nghe Mạn Mạn hết,”
Tô Hiểu Mạn ôm anh giống như ôm một con ch.ó to lông xù, vận khí cô tốt lắm mới gặp được người đàn ông trước mắt này.
“Nhưng hiện tại em không muốn nhìn nữa.”
“Em cảm thấy con gái vẫn nên giống em thì tốt hơn’
“nếu là con trai thì giống anh.”
Con gái giống Mạn Mạn… Gần đây lại còn biết là có hai đứa, trong đầu Tạ Minh Đồ nhảy ra một đôi Mạn Mạn thu nhỏ, đầu tóc đen nhánh giống nhau, làn da tuyết trắng, đôi mắt vừa to vừa tròn, sẽ nắm lấy tay anh, mềm giọng gọi anh là ba ba….
vui sướng gấp đôi.
Tạ Minh Đồ động tâm, anh ngẩng đầu lên từ trên vai Tô Hiểu Mạn, bày ra biểu tình: “Mạn Mạn, chúng ta nhất định phải sinh một cặp con gái!!!”
Tô Hiểu Mạn nhớ tới bé Cẩu Tử, lại vô cùng kích động: “Nhưng em muốn có đứa con trai giống như anh!”
Tạ Minh Đồ thử nói: “Có thể là thai long phượng?”
“Long phương thai ư…”
Tô Hiểu Mạn sờ bụng của chính mình, lộ ra vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà em cũng muốn một cặp chị em song sinh nữa.”
“nếu là con trai thì không thể may váy cho nó.”
“Nếu là một trai một gái… thì sẽ không có hai đứa nhóc lớn lên giống nhau.”
,,,
Này cũng khó quyết định quá đi!!!
Cái gì cũng muốn hết.
Nếu như mỗi tổ hợp có thể thể nghiệm một phen thì tốt rồi.
vẫn là nỗ lực nằm mơ thôi, mơ thì cái gì cũng có.
….
Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn thực hiện lời nói của chính mình ngày hôm qua, dẫn theo đồng chí Tiểu Đồ nhà cô tú ân tú ái trong ngõ nhỏ, cũng không quá cố tình, chính là đưa mấy viên kẹo mừng cho các gia đình khác, thuận tiện báo tin vui.
Cho dù bọn họ có không nói bây giờ, chờ mấy tháng nữa bụng Tô Hiểu Mạn cũng to lên, trong nhà chỉ có mỗi cô với Tạ Minh Đồ sống, báo cho người ở quê biết cũng tốt, lúc này tình cảm người ở quê vẫn rất thắm thiết, tuy rằng các bác gái thích lắm chuyện, nhưng mà nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng nếu mà xảy ra chuyện gì thì những người này chính là những người đầu tiên đưa tay giúp đỡ.
Một thai phụ như Tô Hiểu Mạn cũng cần người chăm sóc kĩ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.