Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 415: Mùi Vị Đàn Ông




Tôn Y Y tỏ vẻ “quả nhiên là như thế”, còn Tiểu Đinh thì suýt chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình rồi. Trong đầu cô chẳng có cách nào đem anh Tạ và một người đàn ông để râu liên hệ với nhau được cả.
Tiểu Đinh: “Chị Hiểu Mạn, đừng nói với em là do chị không thích nên mới bảo anh Tạ cạo râu đấy nhé???!!”
Tô Hiểu Mạn thực sự rất muốn giơ tay che trán, quá khứ lôi thôi của tên cún nhà cô đúng thật là chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy kinh sợ. Coi gật gật đầu, “Chị bảo anh ấy cạo đấy.”
Tiểu Đinh: “……”
Cô trưng ra một biểu tình không thể tin được, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng lúc đó của anh Tạ và chị Hiểu Mạn.
Anh Tạ để râu? Còn là râu cá trê nữa?
Có lẽ cũng vẫn…… rất đẹp trai nhỉ?
Tiểu Đinh: “Vậy có phải lúc đó trông anh Tạ tương đối có hương vị đàn ông không chị? Cha ông của chúng ta đã từng nói rồi, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốt……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tôn Y Y đồng tình nói: “Có vài người đàn ông thực sự rất hợp để râu đấy. Mọi người có nhớ thầy dạy dương cầm mà trước đây chúng ta từng gặp không? Anh ấy cũng để râu đấy, nhưng trông thành thục ưu nhã cực kỳ luôn.”
Nghe các cô nói chuyện phiếm xong, Phí Thư Oánh như suy tư gì đó mà gật gật đầu, “Tôi cũng từng gặp qua một người như vậy. Khi anh ta cạo hết râu đi trông rất bình thường, nhưng khi để ít ria mép thì lại khá đẹp mắt, trông có mùi vị đàn ông hơn nhiều.”
Tiểu Đinh: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……” Mùi vị đàn ông?
Phí Thư Oánh cười trộm, “Đại khái là tôi có thể đoán được chồng cô trông như thế nào rổi.”
Tiểu Đinh: “Tôi thì thấy chưa chắc đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Có lẽ không quá giống như cô tưởng tượng đâu?”
Tôn Y Y: “Càng ngày càng tò mò mà.” Trương Kỳ: “Cô nói làm lòng tôi ngứa ngáy quá đi mất.”
Là kiểu diện mạo mà thế hệ trước của ba mẹ rất thích, đã từng để râu, Tiểu Đinh trẻ tuổi và cụ ông hay ngồi ngoài cửa đều cho rằng anh ta rất đẹp trai……??
Người này…… thực sự có trên đời à?
Phí Thư Oánh đi pha một ấm trà hoa cho mọi người cùng uống. Hai ngày gần đây các cô không có màn diễn nào nên không cần phải bận rộn luyện tập diễn xuất, tất cả đều lén ngồi chơi nhàn rỗi cả buổi. Một đám các cô gái trong đoàn hát nhảy vừa tụ tập nói chuyện phiếm vừa uống trà ăn hạt dưa.
Ngồi trên một cái bàn dài hình chữ nhật, Phí Thư Oánh rót cho mỗi người một ly trà.
Lo lắng phụ nữ mang thai không được uống trà hoa nên cô rót nước sôi để nguội cho Tô Hiểu Mạn uống, “Bao giờ rảnh thì bảo chồng cô tới gặp chúng tôi thử xem là được ấy mà.”
Tô Hiểu Mạn cười, “Hôm nay anh ấy có ít tiết, chắc lát nữa sẽ tới đoàn hát nhảy đón tôi về đấy.”
“Thật sao? Vậy để chúng tôi nhìn thử xem sao.”
Tới ba bốn giờ chiều, đám người Phí Thư Oánh Tôn Y Y bắt đầu luyện nhảy trong đại viện của đoàn hát nhảy, luyện mệt rồi thì mồ hôi nhễ nhại cởi áo khoác ngồi nghỉ ngơi bên cạnh. Vài cô gái trẻ mười mấy tuổi hăng hái không biết mệt, còn ồn ào đòi thi nhảy tiếp.
Một hình ảnh chứa đựng thanh xuân dào dạt.
Tô Hiểu Mạn chờ tới 5 giờ rưỡi vẫn không thấy Tạ Minh Đồ tới đây, những người khác cũng phải vội về nhà nên đành nói lần sau có cơ hội thì lại gặp gỡ sau vậy. Sau khi mọi người ra về hết thì Tô Hiểu Mạn cũng một mình đi về nhà.
Rõ ràng cô nhớ hôm nay Tạ Cẩu Tử nhà mình không có nhiều tiết lắm, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy anh đâu nhỉ? Chẳng lẽ lại đi làm chuyện gì rồi?
Còn có chuyện gì quan trọng hơn cô sao?
Tô Hiểu Mạn xoa nhẹ mặt mình, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình có chút làm ra vẻ. Có khi là anh có chuyện gì đó quan trọng nên mới không chạy tới đón cô được thôi. Hơn nữa cô rõ ràng là một người trưởng thành, làm gì đến mức cần người khác tới đón mình về nhà cơ chứ?
Tô Hiểu Mạn vừa tự khuyên nhủ mình trong lòng vừa đi về nhà.
Đi đến nửa đường, Tô Hiểu Mạn gặp được Tạ Minh Đồ đang vội vàng trong một cái ngõ nhỏ. Ban đầu Tô Hiểu Mạn vẫn đang cúi đầu suy tư nên không phát hiện ra anh, mà Tạ Minh Đồ cách đó rất xa đã nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ gọi cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.