Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 446: Đánh Người Không Vả Mặt




Cuối cùng, Khương Ninh Phong vẫn quyết định sẽ gặp mặt bạn qua thư Dương Mẫn Thanh. Lúc còn chưa gặp mặt thì anh đã sớm biết về gia thế bối cảnh của Dương Mẫn Thanh. Cô cũng sinh ra trong một gia đình cán bộ, hiện giờ đang là giáo viên dạy âm nhạc, quá trình trưởng thành cực kỳ đơn giản nên mới dễ bị lừa như vậy.
Hy vọng là em dâu Tô Hiểu Mạn có thể giúp anh chỉnh lại hình tượng.
Tô Hiểu Mạn nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy hình tượng này của Khương Ninh Phong không thể nào mà chỉnh lại được. Có điều chỉnh đến mấy thì cũng không thành một thanh niên ốm yếu được.
Cho dù có đeo gọng kính mạ vàng vào thì vẫn cảm thấy đây là một tên lưu manh giả danh tri thức.
Quan Chấn Nhạc đề nghị: “Biểu tình của cậu phải dịu dàng hơn một chút, ánh mắt phải thâm tình chân thành hơn một chút mới được. Đúng rồi! Cậu quan sát em trai mình đi, cậu xem đồ đệ tôi nhìn vợ mình thế nào thì học theo như thế là được.”
Khương Ninh Phong cảm thấy đúng là gừng càng già càng cay, sư phụ Quan nói rất có đạo lý.
Đứa em trai này của anh cũng có vóc người cao lớn giống anh, đều con cháu nhà họ Khương nên đương nhiên là rất giống nhau.
Vì thế cả ngày Khương Ninh Phong đều quan sát hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn khiến cả hai người đều vô cùng mất tự nhiên, thậm chí Tạ Minh Đồ còn nói muốn đánh anh một trận.
Tạ Minh Đồ: “Em không bắt nạt anh đâu, em sẽ tự trói một bàn tay lại.”
Khương Ninh Phong: “Chú khinh thường anh cả mình đấy à?”
“Đánh người không vả mặt.”
……
Tô Hiểu Mạn: “……” Có phải cô nên nói một câu hai người đừng đánh nữa không nhỉ? Quan Chấn Nhạc: “Vợ của đồ đệ à, con về phòng đi thôi, không nên dạy hư em bé trong bụng,”
Tô Hiểu Mạn lại quay đầu nhìn hai anh em kia một cái, nghĩ thầm chắc hẳn đây chính là một phương thức giải toả căng thẳng và nâng cao tình cảm anh em đây mà. Nghĩ vây, cô liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Có đại phu như Quan Chấn Nhạc ở bên cạnh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Sau này cô nghe Quan sư phụ tả lại trận đánh, quá trình của nó cực kỳ kịch liệt. Sau trận đánh này, anh cả Khương không chỉ không học được sự dịu dàng và thâm tình của Tạ Minh Đồ dành cho vợ mà ngược lại còn khiến Tạ Minh Đồ để lộ ra sự hung hãn của mình. Hai người giống y như hai tên sát nhân vậy, ai nhìn cũng đều thấy sợ hãi.
Gần đây Tạ Minh Đồ đang học về huyệt vị trung y nên ra tay thành thạo hơn so với trước đây nhiều, mà anh cả Khương đã có kinh nghiệm trên chiến trường nên đánh vừa nhanh, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn. Dù là Tô Hiểu Mạn đang ở trong phòng cũng có thể nghe thấy âm thanh đánh đ.ấ.m bên ngoài.
Cô đành phải điều chỉnh âm thanh của radio to lên một chút.
Không lâu sau thì hai người kết thúc trận đánh, lại trở về là hai anh em tốt ngồi trên bậc thang nhân tiện chia sẽ một ít kinh nghiệm. Anh cả Khương phát hiện loại huyệt vị trung y này cũng khá thú vị.
Hai người đều mồ hôi nhễ nhại, trên người toàn là vụn cỏ, còn có cỏ thái diệp mà đám gà con hay ăn.
Tô Hiểu Mạn vừa ra ngoài liền thấy trên đỉnh đầu của hai người đều dính một cái lá cải, rõ ràng đều nhìn thấy nhưng lại không nói cho đối phương biết rằng.
—— đỉnh đầu của anh có lá cải kìa.
Hai người đàn ông cao to ghé sát vào nhau trò chuyện, thật ra hình ảnh này cũng có chút cảm giác ấm áp.
Tô Hiểu Mạn vuốt nhẹ bụng mình, nghĩ thầm nếu trong bụng là hai đứa con trai thì có phải cũng như hai người họ không. Có phải từ nhỏ đã cãi nhau đánh nhau ầm ĩ rồi lại trở về làm anh em tốt rúc trong góc sân nghiên cứu con kiến, hoặc là cùng nhau đi bắt nạt đám gà con vịt con thỏ con trong nhà hay không?
“Sau khi đánh với chú thì tâm tình của anh đã khá hơn nhiều rồi.” Sau khi hết nóng nực thì trong lòng chỉ còn lại niềm vui vẻ, sự nặng nề đọng lại trong lòng suốt mấy ngày nay đều đã tan biến hết. Đời này Khương Ninh Phong anh đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, chẳng lẽ lại sợ gặp mặt một cô gái nhỏ hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.