Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 449: Không Tự Tin




Còn về cái gì mà thương xuân thu buồn thì đương nhiên là không thể nào.
Bản thân Dương Mẫn Thanh là một cô gái tính tình rộng rãi lạc quan, thấy chuyện gì cũng đều suy nghĩ tới hướng tốt theo thói quen, cô không quá thích những người suốt ngày chỉ biết bi thương và oán giận. Trước đây cô từng học đàn dương cầm nên trông rất thanh lệ văn tĩnh, luôn có vài người hiểu lầm cô là một cô gái giàu tình cảm ngay cả lúc thấy hoa rụng xuống đất cũng thấy thương cảm.
Trên thực tế nếu cô thấy hoa rơi đầy trời thì chỉ biết cảm thấy thú vị và vui vẻ, thấy hoa rơi rất đẹp, cánh hoa còn có thể dùng để làm bánh ngọt nữa, căn bản là không có thời gian để cảm thán hay tiếc thương gì hết.
Về chuyện hẹn bạn qua thư gặp mặt thì cô cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cô biết bây giờ anh đang dưỡng thương tại thủ đô, sống cách nơi cô ở không xa nên mới muốn gặp mặt một lần, muốn nhìn xem bộ dáng trong hiện thực của đối phương như thế nào mà thôi.
Có lẽ cô sẽ cản thấy cực kỳ thất vọng, nhưng cũng chẳng sao cả, ít nhất cô sẽ không cần phải tưởng tượng lung tung về anh trong đầu nữa.
Còn về lời mà Chu Hiểu Hiểu vừa nói, mình sẽ bị anh lừa gạt tình cảm? Bị lừa kết hôn? Dương Mẫn Thanh cũng cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể. Cô đã khá tò mò về anh rồi, anh chỉ cần có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ thì sao cũng được hết.
Cô cảm thấy cái người tên “Phong” này cứ như là một gà trống đang không ngừng “xoè đuôi” vậy.
Khiến cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Chu Hiểu Hiểu: “……”
Sao nghe không giống mấy tên trai đểu đa tình mà lại giống một kẻ lỗ mãng vậy?
Nhưng dù như thế thì cũng không đúng lắm mà nhỉ?
Kẻ lỗ mãng làm bạn qua thư với bạn tốt của cô tận ba năm ư?!!
Còn có người đàn ông như vậy trên đời này hả?
Chu Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, than thở: “Nếu thế thì cậu thà tiếp tục thích cái người tên Khương Ninh Phong mà trước đây cậu từng yêu thầm còn hơn.”
Người bạn thân từ nhỏ này của cô mỗi lần thích ai cũng đều cực kỳ không đáng tin, thật sự là không biết cô ấy nghĩ như thế nào nữa. “Thích anh ta còn đáng tin hơn một chút.”
Dương Mẫn Thanh lắc lắc đầu: “Không được tiếp xúc cùng anh ấy nhiều, không có khả năng đâu.”
Mấy năm trước người đó từng tới xem và khen ngợi buổi diễn tấu dương cầm của cô, vậy nên cô mới vừa thấy đã yêu người anh hùng tên Khương Ninh Phong.
Và, cũng bởi vì cái tên "Phong" ghi trên bức thư gửi nhầm kia giống với tên “Phong” của người đó cho nên cô mới có hứng thú mà hồi âm lại.
“Hơn nữa bây giờ mình cũng không thích kiểu đàn ông như anh ấy nữa rồi.”
Thấy Dương Mẫn Thanh khăng khăng đi gặp bạn qua thư, Chu Hiểu Hiểu nói: “Hôm đó tớ đi cùng cậu.”
“Tiện thể giúp cậu canh cửa luôn.”
“Dù sao cũng không thể để cậu bị một thằng con trai ở đâu đâu lừa đi mất.”
Dương Mẫn Thanh và Khương Ninh Phong hẹn nhau gặp mặt ở cửa ra vào của một rạp chiếu phim, sau đó lại cùng nhau đi xem bộ phim điện ảnh nổi tiếng gần đây, đây cũng là vì tránh cho cảnh sau khi hai người gặp mặt lại không có chuyện gì để nói.
Nếu cảm giác không tốt, có lẽ sẽ không đi vào rạp chiếu phim, mà ai đi đường nấy ngay, nếu duy trì khách khí bề ngoài thì sau khi xem phim xong, cũng có thể miễn cưỡng tìm một vài đề tài để nói chuyện phiếm thêm vài câu.
Xem phim là một biện pháp rất tốt để giảm xóc.
Hiển nhiên cả hai người đều cho rằng như vậy, hơn nữa đều cảm thấy đối phương có khả năng sẽ thích xem phim văn nghệ như vậy.
Khoảng cách gặp mặt càng ngày càng gần, Khương Ninh Phong cũng biểu hiện ra một loại lo lắng bồn chồn, đối với hành vi như vậy của anh ta, Tạ Minh Đồ cảm thấy vô cùng quen thuộc, vị đại ca này mỗi ngày cầm cái gương ở trong sân soi tới soi lui?
Hình như lúc trước gặp qua loại hành vi này ở chỗ nào rồi thì phải?
Khương Ninh Phong: “Vẻ ngoài của tôi cũng không đến nỗi nào nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.