Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 478: Sợ




Tạ Minh Đồ đã đứng ở cửa ga tàu hoả từ sớm để đón ba mẹ con bọn họ. Ba mẹ con vừa mới đi ra ngoài thì hai đứa nhóc đã nhìn thấy ba mình nổi bật trong dòng người tấp nập. Tô Hiểu Mạn buông tay hai đứa nhỏ ra, nhìn chúng vung vẩy cẳng chân nhỏ chạy tới bên người ba mình.
Mỗi đứa ôm lấy một bên chân anh. Tạ Minh Đồ dịu dàng cười cười, mỗi tay bế một đứa nhỏ lên rồi đi về phía Tô Hiểu Mạn.
Hai đứa nhỏ đã lâu không được gặp mặt ba mình nên thực sự rất nhớ nhung, lúc này đều đang dùng hết sức dính lên người ba mình, hai cái miệng nhỏ nói chuyện không ngừng, “Ba ơi ba, con rất là nhớ ba luôn đó.”
“Anh trai nhớ ba, con cũng nhớ ba lắm đó.”
“Mẹ cũng rất nhớ ba luôn.”
Tạ Minh Đồ hôn mỗi đứa một cái, hai nhãi con trong lòng n.g.ự.c lúc vừa mới gặp lại là lúc ngoan ngoãn nhất. Lúc này, hai đứa cứ như là hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhất thế gian vậy, vừa mềm vừa bụ bẫm khiến người ta yêu thích.
“Ba ơi ba, bao giờ thì chúng ta tới tiệm cơm ạ?”
“Bây giờ sẽ đưa các con tới đó luôn.” . Truyện Võng Du
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn nhìn nhau cười, người một nhà cùng gọi xe taxi. Đầu tiên là dẫn hai nhãi con này tới tiệm cơm, gọi một bàn đầy đồ ăn cho hai anh em chúng ăn đến no nê…… Không, phải là nhìn ba ruột của chúng ăn đến no nê mới đúng.
Dù sao đi nữa thì sức ăn của hai đứa nhỏ cũng không thể bằng ba ruột của mình được, thế nhưng hai đứa nhỏ này vẫn rất là vui vẻ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn mỗi người bế một đứa, cả nhà cùng đi chèo thuyền trên sông. Hiện tại trên bờ sông có không ít thuyền nhỏ hình trăng non đậu ở đó, rất nhiều cặp đôi yêu nhau tới đây chơi, ở chỗ này còn có thể nhìn thấy không ít người nước ngoài mũi cao da trắng.
Lúc chưa lên thuyền thì cả hai nhãi con đều ồn ào đòi lên thuyền chơi.
Sau khi lên thuyền, bạn nhỏ Tạ Dao nhát gan run bần bật mà rúc trong lòng n.g.ự.c mẹ mình. Thuyền nhỏ trên sông tuy được làm bằng sắt nhưng lại vừa hẹp vừa nhỏ, còn cực kỳ chóng vánh. Ngồi trên thuyền cảm giác cứ như thân thể mình đang lay động theo gợn nước sóng sánh dưới sông vậy.
Khiến bạn nhỏ Dao Dao thích khóc nhè bị dọa sợ.
Cô bé mặc áo cứu sinh và Tô Hiểu Mạn cũng mặc tương tự cùng nhau ngồi trong góc thuyền, Tạ Minh Đồ thì đang dẫn theo con trai mình chèo thuyền. Bạn nhỏ Tạ Nghiên vui vui vẻ vẻ mà nắm mái chèo khua tới khua lui, nhìn thấy em gái mình đang sợ hãi, cậu còn cố ý điên cuồng lay động khiến con thuyền lắc lư dữ dội trong nước.
“Em gái à, em tới đây chèo thuyền cùng anh đi.” Tạ Dao nghẹn miệng lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự quật cường mà khóc nức nở: “Không muốn đâu.”
“Mẹ ơi, nếu thuyền bị lật thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Hiểu Mạn ôm cô bé, “Không có việc gì, có ba ở đây nên thuyền sẽ không lật đây.”
“Anh trai sẽ làm lật thuyền mất……”
……
Sau khi dỗ dành Tiểu Dao Dao xong, Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ đưa hai mẹ con cô lên bờ trước, để Tạ Nghiên đi theo ba mình chơi trên thuyền là được rồi.
Ai biết cô vừa mới đưa ra đề nghị này thì ngay lập tức đã bị hai nhãi con từ chối luôn.
Tạ Dao thích khóc nhè không hề muốn đi lên bờ chút nào, “Con cũng muốn chèo thuyền mà……”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đứa con gái ngốc này thật đúng là đã nhát gan lại còn ham chơi.
Tạ Nghiên cũng không muốn em gái lên bờ trước, “Chỉ có mỗi ba với con cùng nhau chèo thì chẳng vui chút nào.”
Tạ Minh Đồ bế con gái lên, để cô nhóc ôm một cái mái chèo khác khua tới khua lui. Tạ Dao liếc mắt nhìn ba mình đang ngồi bên cạnh một cái, bỗng nhiên học theo bộ dáng vừa nãy của Tạ Nghiên mà ôm vẫn luôn mái chèo điên cuồng khua tới khua lui.
Tạ Nghiên đang ngồi bên cạnh cũng bị cô nhóc dọa cho sợ tới mức nhảy dựng.
Cậu nhóc còn bị mái chèo hất nước lên trên mặt nữa.
Tô Hiểu Mạn: “……” Sợ thì sợ thật đấy, nhưng gan vẫn lớn lắm.
Tạ Minh Đồ: “……”
Người làm anh trai như Tạ Nghiên không cam lòng, lại muốn ôm mái chèo điên cuồng múa may tiếp, thế nhưng lúc này Tạ Minh Đồ đã khống chế được hai nhãi con này. Anh chèo thuyền cập bờ để cả nhà đều lên bờ hết, không chơi trò chơi nguy hiểm như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.