Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 484: Khoe




“Như vậy sao được chứ? Em có thể mua lại của chị không?” Tưởng Dĩnh Quân ngại ngùng lấy không đồ vật của người ta, nhưng cô ta cũng không thể bỏ lỡ thứ này, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt mị lực của son môi.
Lúc này, ngay cả ở tiệm cơm cũng đành phải vậy, người đàn ông dẫn theo hai đứa trẻ ở bên kia ăn uống thỏa thích, hai người phụ nữ ngồi ở bên cạnh nói chuyện về son môi.
Tô Hiểu Mạn đưa một thỏi son cho cô ta, Tưởng Dĩnh Quân cầm trên tay, không biết thoa son như thế nào, Tô Hiểu Mạn liền vươn tay dạy cho cô ta các cách để thoa son lên môi.
Tô Hiểu Mạn quan sát ngũ quan diện mạo của cô ta, bôi cho cô ta một kiểu thích hợp lên môi, mở gương nhỏ của mình ra cho Tưởng Dĩnh Quân xem, Tưởng Dĩnh Quân nhìn mình trong gương, màu môi xinh đẹp lại không quá mức mạnh mẽ, nháy mắt khí chất trên người đã thay đổi, giống như thay đổi thành người khác vậy. Loại màu đỏ này không giống với những màu đỏ khoa trương mà người ta thoa lên khi kết hôn.
“Chị Hiểu Mạn, tay chị khéo quá.”
“Em cảm thấy cả người em như cũng thay đổi luôn rồi.”
Son môi có thể xem như một đồ vật đầu tư nhỏ nhất lại có thể thay đổi nhan sắc lớn nhất trong tất cả những loại đồ trang điểm.
Không ít người có thể không có phấn nền, phấn mắt, má hồng, đánh khối, chuốt lông mi, nhưng nhất định phải có được một thỏi son.
Thời điểm Thẩm Minh Nhạc giương mắt nhìn thấy Tưởng Dĩnh Quân, cũng phải sửng sốt vài giây: “Hiện giờ anh mới phát hiện ra em lại xinh đẹp như vậy.”
Tưởng Dĩnh Quân vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ trước kia em rất khó coi hả?”
Thẩm Minh Nhạc bị nghẹn họng: “Anh không có ý này…”
Tưởng Dĩnh Quân cũng không quan tâm đến anh ta nữa, dù sao lúc này cô ta cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả đồ ăn cũng không tính ăn, sợ ảnh hưởng đến son trên môi mình.
Tô Hiểu Mạn bảo cô ta cùng đi ăn cơm, lau son trên môi đi, ăn xong rồi lại dặm lại sau, Tưởng Dĩnh Quân lúc này mới đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Hiểu Mạn lại dặm lại son cho cô ta.
Tưởng Dĩnh Quân tiêu ba đồng tiền mua một thỏi son môi, cô ta còn muốn mua cả gương trang điểm trong tay Tô Hiểu Mạn: “Cái này chị bán bao nhiêu tiền, đẹp ghê, có thể bán cho em luôn được không?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, đây là Tạ Cẩu Tử của cô làm riêng cho cô, cái này không thể đưa cho người khác được. Tưởng Dĩnh Quân cũng không cảm thấy thất vọng, vui vui vẻ vẻ mà tách ra với mấy người nhà bọn họ đi theo Thẩm Minh Nhạc.
Thẩm Minh Nhạc đưa Tưởng Dĩnh Quân về nơi học viện y của cô ta, trên đường ở trong một góc nhỏ, vốn dĩ còn muốn hôn lén lên môi người yêu một cái, trước kia Tưởng Dĩnh Quân vẫn cho phép, hôm nay anh ta nhìn thấy đôi môi đỏ của người yêu thì vô cùng yêu thích.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp chạm vào môi, đã bị Tưởng Dĩnh Quân đẩy một cái nghiêng đầu đi chỗ khác.
“Hôm nay anh không được hôn em.”
Không được hôn làm mờ vết son trên môi cô ta.
“Em trang điểm đẹp như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh sao?”
“Anh là người yêu của em mà, con gái trang điểm vì người mình thích, môi đẹp như vậy, còn không đồng ý cho anh hôn một cái hả.” Thẩm Minh Nhạc cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Người yêu trở nên đẹp như vậy, không phải vì anh ta chẳng lẽ là vì người khác sao.
“Em muốn giữ lại son trên môi.” Tưởng Dĩnh Quân nghĩ thầm cô ta phải giữ lại để về cho mấy chị em của cô ta xem nữa.
“Đi nào đi nào, lần sau lại trang điểm cho anh xem, hôm nay em có việc phải về ngay.”
Thẩm Minh Nhạc: “… Lúc trước không phải em nói là em không vội sao?”
“Không phải em nói bạn cùng phòng nói chuyện đêm, em không muốn nói những chuyện đó cùng các cô ấy sao ……”
Tưởng Dĩnh Quân quá mức nôn nóng nói: “Bây giờ em phải về ngay, bye bye, đồng chí Thẩm.”
Thẩm Minh Nhạc nhìn cô quay lưng trực tiếp chạy đi, đột nhiên lại cảm thấy địa vị của mình ở trong mắt người yêu giảm xuống trầm trọng.
Một thỏi son thôi mà chẳng lẽ lại quan trọng như vậy sao?
Tưởng Dĩnh Quân về tới ký túc xá, quả nhiên, cô vừa đi vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý: “Dĩnh quân, không phải cậu đi ra ngoài ăn cơm với người yêu sao?”
“Chẳng lẽ là đi biểu diễn hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.